thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ [II]

 

 

 

Ở đó, em sẽ gặp những người tốt và người xấu. Gặp họ, em sẽ không nghĩ rằng: ‘Đây là người tốt, và đây là người xấu.’ Em sẽ chỉ nhìn họ bằng một con mắt mới tinh. Rồi em sẽ có dịp nhìn thấy từng tánh tốt, và tánh xấu của từng người. Có ai mà không có tánh tốt và tánh xấu hả em? Phải tới đó, em mới hiểu: cho rằng ‘người tốt là người tốt’ là một điều phi lý; cũng như em không thể nói rằng ‘người xấu chỉ có thể là người xấu mà thôi’. Tới chỗ ấy, em sẽ thấy thoải mái với những lời khen ngợi. Lời khen không còn đưa em lên mây nữa. Em biết tiếp nhận lời khen bằng một tấm lòng bình thản, nhẹ nhàng. Nếu như có ai chê bai ai điều gì đó, thì em cũng không vội tin ngay mà chọn một thái độ phê phán.

Em đừng cho nơi đó là một thiên đàng. Nếu em cho rằng trên thiên đàng chỉ có những vị thánh rong chơi, thì ở đó, em gặp toàn những con người. Với tôi, con người đẹp lắm. Họ đẹp với tất cả những ưu và khuyết điểm của họ. Những vị thánh không có khuyết điểm, cho nên họ khó lòng tìm thấy một nơi hoàn toàn xa lạ. Họ chỉ đến một nơi thật quen thuộc mà thôi: thiên đàng. Chỉ ở thiên đàng, họ mới cảm thấy yên tâm, dễ chịu. Nơi tôi đưa em đến tuyệt đối không phải là thiên đàng. Nhưng ở đó, nhất định em tìm thấy thật nhiều vẻ đẹp. Em có bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp của một ngày mưa rơi chưa? Trời mưa nơi đó đẹp lắm. Mỗi giọt nước là một viên kim cương long lanh. Buổi sáng, pha một ly trà nóng, nướng một ổ bánh mì, em có thể vừa ăn sáng, vừa ngắm những hạt kim cương bám đầy mặt kính của chiếc cửa sổ trước nhà.

Đến đó, tâm thức em trở nên mới mẻ lạ kỳ. Em thấy mình như được tái sinh trở lại. Những khổ đau em đã từng trải qua sẽ chuyển biến thành những tâm hành thật mới. Em sẽ nhận diện một khổ đau hình thành trong quá khứ, bằng một đôi mắt khác. Thế nào em cũng mỉm cười khi đối diện một nỗi khổ, niềm đau của mình. Em sẽ thấy mình thật đẹp. Biết đâu em tự hỏi: ‘Tại sao ta vẫn là ta, mà bỗng trở nên đẹp lạ thường như vậy?’ Không phải đâu em. Con người thường có nhu cầu tìm chính mình, và tự hỏi: ‘Ta là ai?’ Trong quá khứ em có từng đi tìm em hay không? Em có từng so sánh mình với một người nào đó và nghĩ: ‘Ta là một người như vậy,’ hay ‘Ta không phải là một người như vậy’? Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, em là một con người mới, và không thể so sánh mình với bất cứ một người nào.

Đó là nơi em sẽ biết thương mình, và thương người. Là nơi, mỗi ngày chúng ta yêu nhau.

 

Hà Lan, 13-11-2009

 

 

---------------
 
Sách mới của Lữ:
CÁI SÂN VUÔNG VÀ NƠI THỜ PHẬT (tuỳ bút) [xem chi tiết xuất bản]
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021