|
Và
|
|
thế đấy; thời/ tình biết bao bận
đã đổi thay mà rồi anh vẫn
loay hoay đóng mở nắp nồi cơm
để chẳng tìm cũng như đợi chờ
bất cứ điều gì ngoài mặt nom
lúc nào cũng bất cần trong lòng
anh thực chỉ trời biết có lạnh
cẳng hay không! ừ; vẫn biết chẳng
hề gì chẳng hề chi có hoặc
không có nồi cơm chả bức thiết
lắm, tôi rồi phải phát một nghĩa
cử sao đó đại loại như máng
chén cơm đang ăn hay bê cha
nồi cơm đặt ngay giữa miệng mình
làm như thế rồi gặp nhau vẫn
phải nói nói vờ vịt cười cười
quanh quẩn cũng chỉ chuyện áo cơm
cầm bằng có nước chết chắc cho
dù thời/ tình bao bận đã đổi
thay mà rồi anh vẫn loay hoay
đóng mở nắp nồi cơm thực chỉ
trời biết là chẳng tìm cũng như
đợi chờ bất cứ gì, vẫn biết
chẳng hề gì chẳng hề chi quanh
quẩn cũng chỉ chuyện áo cơm rất
thường tình mà xưa nay luôn đeo
đuổi rình rập khi gặp nhau ngoài
mặt vẫn phải thân thiết nói nói
vờ vịt cười cười kể cũng như
chuyện nhỏ cho dù thời/ tình bao
bận đã đổi thay.
|