|
biển
|
|
Tranh sơn dầu, 60x76 cm (2016)
Đinh Trường Chinh
biển biển, giữa những cưỡng đoạt,
không còn là một danh từ nhàn nhã.
nó - một động từ hung hãn và cuồng nộ:
“ngọn sóng ấy đã biển mất
hàng vạn cái xác”
(có những xác chìm dưới đáy muôn đời /
có những cái xác
còn nằm tươi ngửa trên bờ).
như chiều nay
biển không còn soi những đám mây khô
bay lờn nhờn qua mùa hè.
như chiều qua
biển
không còn vỡ ra
những mảnh chai thuỷ tinh xanh
giữa mười ngón chân đầy cát .
nó trở thành một tính từ sát diệt và mòn ruỗng :
“những con cá ấy biển như muối mặn /
những con người mang cặp mắt biển / ...”
biển - một chủ từ đang bị trương phình và phân huỷ cùng một lúc
một ngữ điệu nghe đến bội thực
nó mang âm tiết của cái chết
khi bạn bỏ vào tai
chiếc vỏ ốc bị bỏ quên
bên bãi cát, cùng với những cái chết khác
(những cái chết
được sắp ngay ngắn
như một tác phẩm sắp đặt)
biển
có còn là đêm của trăng
nuốt dần từng hớp bóng tối?
và bóng tối, có còn là biển của đêm
cho xác tôi được tấp vào, sau cuộc vượt biên qua bóng ngày
phơi trên những con sóng
dần hoà trôi
tất cả máu của sự sống còn lại
khi nước đang nhiễm độc
tràn thấm vào giấc ngủ.
biển -
một danh từ đang bị rỉ sét,
hoặc ươn vữa
chôn dưới một màu thật xanh
và thật trong
của ngày hè
ở những nơi khác.
14.9.2016
-----------------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Ðinh Trường Chinh đã đăng trên Tiền Vệ
|