thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đôi bồ câu đen | Đường bay | Cái chết tối ám | Bài ca cây cam héo | Rồi sau đó | Cây đàn ghi-ta
 
Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn
 
 
 
FEDERICO GARCÍA LORCA
(1898-1936)
 

Ðôi bồ câu đen[1]

 
Trên tàn cây nguyệt quế
Có đôi bồ câu đen.
Một con là mặt trời,
con kia là vầng trăng.
 
“Bạn nhỏ ơi,” tôi hỏi:
“Nấm mộ tôi đâu rồi?”
“Cổ tôi,” mặt trời nói.
“Đuôi tôi,” trăng trả lời.
 
Và tôi kẻ đang bước
với mặt đất vây quanh
thấy đôi chim ưng tuyết
và cô gái loã hình.
Đôi chim ưng là một,
cô gái là chính mình.
 
“Chim ưng ơi,” tôi hỏi:
“Nấm mộ tôi đâu rồi?”
“Cổ tôi,” mặt trời nói.
“Đuôi tôi,” trăng trả lời.
 
Trên tàng cây nguyệt quế
đôi bồ câu loã hình.
Cả đôi chỉ là một
mỗi một chẳng là mình.
 
 
 

Đường bay[2]

 
Đã nhiều lần tôi đánh mất chính mình trong biển cả
với vành tai giắt đầy những nhánh hoa tươi,
với lưỡi đầy tình yêu và đau khổ căng môi.
Tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi
như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ.
 
Khi trao một nụ hôn có ai không cảm thấy
nụ môi cười của kẻ khuất mặt rồi,
sờ làn da trẻ sơ sinh có ai không nhớ tới
chiếc sọ vô tri của xác ngựa tàn hơi.
 
Bởi những đoá hồng dõi tìm trên vầng trán
một cảnh tượng hoang sơ của mớ xương tàn
và đôi tay con người trong thinh không vói mãi
như hình những rễ cây dưới mặt đất khô khan.
 
Như đánh mất chính mình trong trái tim trẻ nhỏ,
tôi đánh mất chính mình trong biển cả đã nhiều rồi.
Chìm xuống đáy nước sâu lúc nào không hay biết
tôi dõi bước tìm về một cõi chết rạng ngời.
 
 
 

Cái chết tối ám[3]

 
Tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
rời xa vùng huyên náo của nghĩa trang.
Tôi muốn ngủ giấc ngủ của đứa bé
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng trùng dương.
 
Tôi chẳng muốn nghe thêm về tử thi không cạn máu;
và chiếc miệng rữa tanh còn đòi uống nước trong.
Tôi cũng chẳng muốn nghe về lá cỏ cắt da, và vầng trăng khuyết
với chiếc mỏ độc xà chực mổ trước rạng đông.
 
Tôi chỉ muốn thiếp đi chốc lát,
một phút giây thôi, một thế kỷ dài;
nhưng hãy biết rằng tôi chưa hề chết;
rằng một kho vàng còn ngậm giữa đôi môi;
rằng tôi là người bạn nhỏ của làn gió Tây hiu hắt;
là bóng tối mênh mông của dòng lệ ngập hồn tôi.
 
Khi bình minh đến, phủ tôi bằng tấm mạng
để bầy kiến khỏi bâu rỉa đốt thịt da
và hãy rưới lên giày tôi bằng nước phèn thật mặn
để những mũi kim bồ cạp khỏi xuyên qua.
 
Bởi tôi muốn ngủ giấc ngủ của trái táo,
để học lời kêu thương, lời gột sạch đời tôi;
bởi tôi muốn sống với bé trai sầu khổ,
kẻ muốn cắt tim mình trên đọt sóng ngàn khơi.
 
 
 

Bài ca cây cam héo[4]

 
Bác tiều phu ơi.
Hãy đốn đi bóng mát của tôi.
Hãy giải thoát tôi khỏi nỗi cực hình
phải nhìn ngắm chính mình không hoa quả.
 
Tại sao tôi ra đời giữa những tấm gương soi?
Ngày xoay vòng quanh tôi.
Và hình tôi hiện lên trong mỗi vì sao của đêm đen phản chiếu.
 
Tôi muốn sống không nhìn thấy chính mình.
Kiến và diều hâu sẽ biến thành
những lá và chim
trong giấc mơ tôi.
 
Bác tiều phu ơi.
Hãy đốn đi bóng mát của tôi.
Hãy giải thoát tôi khỏi nỗi cực hình
phải nhìn ngắm chính mình không hoa quả.
 
 
 

Rồi sau đó[5]

 
Đã tan biến rồi
những mê lộ
mà thời gian tạo dựng.
Em tặng tôi
(Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.)
 
Đã im tiếng rồi
trái tim này,
nguồn mạch bao khát vọng.
(Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.)
 
Ảo tượng bình minh
và những nụ hôn
thôi đã tàn lụi hết.
Chỉ còn đây
hoang mạc mà thôi.
 
Một hoang mạc
xoay vòng mải miết.
 
 
 

Cây đàn ghi-ta[6]

 
Cây đàn ghi-ta
cất tiếng thở than.
Những cốc rượu ban mai
sóng sánh đổ tràn.
 
Cây đàn ghi-ta
bắt đầu lời ai oán.
Dỗ nó nín đi
phỏng có ích gì
Chẳng thể nào
làm cây đàn im tiếng.
 
Nó van vỉ
như dòng nước sâu thổn thức
như gió thở dài
trên đỉnh tuyết lạnh băng.
 
Nó khóc cho những chuyện xa xăm.
Khóc cho cát miền Nam khô khan nóng cháy
kêu đòi cành trà bạch đoá trinh nguyên.
Khóc cho mũi tên bay không tới đích,
khóc buổi chiều hôm dài mãi chẳng bình minh,
khóc cho con chim non vừa gục chết,
mới đậu trên cành giây phút đầu tiên.
 
Ơi ghi-ta!
Trái tim ngươi tử thương
dưới năm đầu kiếm sắc.
 
 
_________________________

[1]“Casida de las palomas oscuras” - trong thi tập Diván del Tamarit (1936)

[2]“Gacela de la huída” - trong thi tập Diván del Tamarit (1936)

[3]“Gacela de la muerte oscura” - trong thi tập Diván del Tamarit (1936)

[4]“Canción del naranjo seco” - trong thi tập Canciones (1921-1924)

[5]“Y después” - trong thi tập Poema del Cante Jondo (1921-1931)

[6]“La guitarra” - trong thi tập Poema del Cante Jondo (1921-1931)

 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021