thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Không thuộc về buổi sáng

 

[Nuit étoilée sur le Rhône, Vincent van Gogh, 1888]

 

KHÔNG THUỘC VỀ BUỔI SÁNG

 

Tôi quyết định rời Marseille vào giữa mùa thu. Một ngày nhận ra. Đêm ở đây không yên tĩnh.

Dành hẳn một tuần chỉ để loanh quanh. Và để ghi khắc. Như đã hứa với em. Trong giấc mơ nào đó.

Nắng dịu dàng rót mật vàng càng làm biển trời xanh hơn. Hải âu từng đàn tung cánh trắng. Món súp cá bouillabaisse đặc trưng và bánh quy navettes thơm lừng. Thế giới tượng đất sét santon bé xíu sống động. Những dãy ban công khu Vieux Port về đêm thấp thoáng bóng tình nhân. Những ô cửa sổ ở Honore d'Estienne d'Orves không bao giờ khép.

Tôi leo lên ngọn đồi phía nam, nơi có giáo đường Notre Dame de la Grade cổ kính. Biểu tượng của Marseille. Đi xa vạn dặm. Đứng trên đỉnh đồi. Đối mặt biển cả. Tại sao, tại sao, tại sao? Chỉ thấy nhớ mùa mênh mông nước xiết con sông nhà mình. Mà nhà tôi ở đâu? Tôi đã đi quá lâu. Mà nhà tôi ở đâu? Chỉ có mình em biết.

Ngày cuối cùng. Thành phố cảng biển miền Nam nước Pháp nhộn nhịp bờ Địa Trung Hải này tiễn tôi bằng một cơn mưa. Tôi đi bộ dọc theo những con đường đá cong cong nhỏ hẹp. Chắc là lần cuối. Những bụi cúc bên đường vàng thao thiết nhìn theo tôi. Nếu tôi không nhìn chúng, chắc tôi đã không biết được điều đó. Tôi mua một tấm bưu thiếp. Viết một mạch. Rồi châm thuốc hút. Và đốt.

Còn một chút em trên đầu lưỡi

còn một chút em trong hoang mang

lòng tôi là lá cây mùa thu úa vàng

chao nghiêng trong cơn say

tình yêu ngây thơ dạy tôi khóc

những bước chân đi dạy tôi bay

cuộc đời dạy tôi biết chết

và thương nhớ

những cái áo ngực thiếu niên có dentelle viền trắng

lấp lánh trên sào phơi nắng

bên kia ngọn đồi là cỏ cháy

em ơi, chờ em ban mưa.

 

**

 

Tôi tìm được một thành phố cảng biển khác. Lần này bên bờ Thái Bình Dương.

Chọn vùng đồi Earlwood dừng chân. Từ hiên nhà nhìn xuống. Một dòng sông nhẹ nhàng chảy qua. Mùa xuân có hoa lê trong mưa. Mùa hè có phượng tím nghịch gió. Mùa thu có lá phong đổ vàng. Và mùa đông... tôi chạy trốn nên không biết.

Tôi đang nằm trên mái nhà. Đêm thinh lặng. Đêm đầy sao. Đêm phủ lên người tôi một cảm giác thanh thản. Tôi bật cười với ý nghĩ một ngày nọ những vì sao lấp lánh trên cao kia sẽ cưới nhau. Và sinh con đẻ cái. Bầu trời rồi sẽ chật chội. Trẻ con sao – sao trẻ con đông đúc. Chúng nó lại hiếu động, chạy nhảy và cười đùa suốt cả đêm. Đêm sẽ thôi yên tĩnh. Khi ấy tôi đi về đâu? Tôi nghĩ đến em. Em sẽ nói gì nếu tôi mời em cùng đắp chung tấm mền trời này, phút giây này, thực tại này, mái nhà này?

Tôi thường nằm suốt đêm trên mái nhà như vậy. Hưởng thụ. Những cơn gió mùa xuân xao xuyến. Những cơn gió mùa hè lưu luyến. Những cơn gió mùa thu quấn quýt. Là gió hay là em? Mơn man. Nồng nàn. Phơn phớt. Em chưa từng đặt chân đến nơi này. Sao em hiện diện trong từng cơn gió?

Tôi nhìn ngắm thứ ánh sáng dịu kỳ toả ra từ những cửa sổ tầng áp mái. Thứ ánh sáng dịu dàng và kết nối. Thành những dòng sông êm đềm. Tha hồ tưởng tượng. Em trôi bồng bềnh trên đó.

Có tiếng chim mơ hồ. Tôi mở mắt. Trời thả thứ ánh sáng mù mờ xuống nơi tôi nằm. Quang cảnh ngày em đi đây rồi! Em đâu?

Một ban mai lặng gió. Tôi ngớ ngẩn rồi. Em. Từ lâu. Đã không còn thuộc về buổi sáng.

 

Sydney, 09.2012

 

 

----------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021