thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [43]
(tiếp theo)

 

Bí mật hĩm ngoại:

“Tôi không có ý định 'trả thù dân tộc' khi Simone đến. Thân hình của nàng choán mất hai phần ba căn phòng khi ôm tôi. Và khi nàng đè tôi xuống, căn phòng không còn chỗ trống. Tôi không thích những người đàn bà to lớn, bởi vì không muốn trở thành thằn lằn ngoáy hũ chao. Dù cũng là một thứ dâm tặc, nhưng tôi vẫn thích chất thơ ở những thân dáng phụ nữ bé nhỏ. Ngay trong lần gặp đầu tiên, tôi đã không mấy thiện cảm khi Simone để tôi phải chờ đợi mất nửa tiếng. Tôi nói tôi không quen chờ đợi. Nàng xin lỗi vì kẹt xe. Simone là người Pháp, nàng đến Việt Nam với mục đích nghiên cứu về âm nhạc cổ truyền. Tổng lãnh sự Pháp đề nghị tôi giúp đỡ. Tôi làm tất cả những điều gì có thể cho mục đích ấy. Chúng tôi đi với nhau về một số vùng quê. Không chỉ nói chuyện về âm nhạc, tôi còn giới thiệu với Simone văn hóa ẩm thực của người Việt. Simone bảo anh là người sành điệu. Nàng nói 'sành điệu' bằng tiếng Việt. Tôi bảo tôi không thể galant như đàn ông Pháp. Nàng bảo không hề chi. Vấn đề là anh rất hấp dẫn. Tôi hỏi tôi hấp dẫn chỗ nào? Simone hỏi lại tôi có chơi chữ không? Tôi nói hiểu thế nào cũng được. Thế thì, Simone nói anh hấp dẫn ở chỗ rất đàn ông. Mà cái đàn ông của anh có đáng kể không? Điều ấy không hoàn toàn tùy thuộc vào anh, tôi nói. OK, em hiểu. Anh không chỉ sành điệu mà còn tinh tế. Simone đã cởi áo, nàng hôn tôi và kích thích tôi.

Trong vòng hai tuần lễ, chúng tôi làm việc cật lực, cũng yêu nhau cật lực. Tôi hoàn toàn không bị mặc cảm nhược tiểu trước sức mạnh của đế quốc. Thậm chí, ngược lại Simone bị tôi khuất phục. Trước giờ lên máy bay về nước, nàng còn đến nhà tôi đòi làm tình lần cuối. Vietnam number one, nàng nói. Ngày nào Simone cũng email cho tôi kể lể nỗi niềm thương nhớ và chuyện con cà con kê. Tôi biết sử dụng máy vi tính cũng nhờ đọc thư Simone. Một năm sau, tôi có dịp sang Mỹ. Simone từ Pháp bay qua. 'Em muốn là thuộc địa của anh'. Tôi bảo chế độ thực dân đã cáo chung rồi. Thời đại bây giờ là chủ nghĩa bá quyền. Simone ghen. Tôi bảo tôi là loại người không thể thiếu đàn bà. 'Thì em sẽ ở lại với anh mãi mãi'. Nhưng anh không thể từ bỏ chủ nghĩa bá quyền sen đầm quốc tế. Simone giận. Người đàn bà da trắng ấy vẫn trung thành với lý tưởng Kitô giáo”.

Tôi đứng dưới chân tiếng chuông. Ở xứ Népal xa xôi, thày Thích Huyền Diệu vừa đi vừa ngân nga tụng. Tôi vấp phải cục đá. Thày Huyền Diệu nhặt một viên đá nhỏ trên đường đưa cho tôi và nói: “Đây là viên đá tôi mang từ Hymalaysa về”. Tôi nghĩ tất cả những viên đá trong chùa Việt Nam này đều mang từ Hymalaysa về. Tôi cám ơn và bỏ vào túi. Một ngày nào đó, viên đá ấy sẽ dẫn đường cho tôi đến những bí mật của một thế giới khác. Tôi đã gặp những người Việt Nam ở khắp nơi lang thang đến đây. Và tôi tự hỏi, thật sự đâu là quê nhà? Có một người đã nói rằng “ở đâu có tự do, ở đó là quê hương”. Tôi lại muốn nói: Ở đâu có bình an, ở đó là quê nhà. Người Việt đã bỏ chạy khỏi bình nguyên sông Dương Tử từ mấy ngàn năm trước. Nhưng sự bình an không phải từ đất, cũng không phải từ trời. Dưới chân tiếng chuông, những linh hồn tiều tụy dựa vào ngọn nến. Tôi nhìn về phía Hymalaysa đang chìm trong mây. Chúa bảo không thể tìm thấy thiên đàng bằng suy tưởng, mà ngươi hãy tin. Sự phó thác là một màu nhiệm. Ngọn nến dựa vào cơn gió lạnh. Tôi gặp Thienthan trong quán cà phê với một người đàn ông khác được giới thiệu là manager. Hãy phó thác mọi điều cho Chúa sắp đặt. Tôi đi đây.

Viên đá của thày Thích Huyền Diệu lúc nào tôi cũng mang trong túi. Niềm tin không phải cho các ngươi giải thoát, mà nó là gông cùm. Người ta tin về điều gì sẽ chết vì điều ấy. Mỗi khi không biết đi đâu, tôi cầm viên đá trên tay và hỏi: Hymalaysa nằm ở hướng nào? Có một thế giới tôi chưa biết nhưng tôi tin rằng tôi vẫn đang đi về phía nó. Cái dự cảm mù lòa điều hướng con người. Có thể cái thế giới ấy nằm ngay trong hố thẳm. Nó chính là hố thẳm. Và cả cái dự cảm phóng tưởng kia cũng là hố thẳm.

Tôi hỏi người đàn ông của Simone: Anh có nhìn thấy hố thẳm trong hĩm Simone không?

Người đàn ông ấy nói: Tất cả các hĩm đều là hố thẳm.

Dưới chân tiếng chuông, hố thẳm càng lúc càng rộng. Tôi nghĩ rằng mình phải nhảy xuống ngay lúc này, hoặc chờ cho tới khi hố thẳm lan rộng đến chân và tụt xuống. Tôi hoàn toàn mất tin cậy vào hiện tại. Tôi đang cảm thấy mất nó như tôi đã mất quá khứ mất tương lai. Và tôi nghĩ rằng tôi phải từ bỏ nó, cái hiện tại không phải buồn nôn Jean-Paul Sartre mà “chảnh” con đĩ ngựa. Khiếm thị khiếm nhã khiếm thính. Không thể đụ được. Không đo lường được. Nó toác hoác mà kênh kiệu.

Tôi mất chỗ trong thời gian.

Người đàn ông của Simone viết cho tôi: “Khi được (bị, tự) tẩy não bởi một khái niệm giải thoát, thì đấy là sự cùng cực nhất tôi đã trải qua với Simone những ngày ở Mỹ. Nàng quì lạy dương vật tôi với một con dao của sự ngưỡng vọng tuyệt đối. Hoặc nó là của riêng em, hoặc nó phải bị hủy diệt. Điều ấy làm tôi kinh hãi”.

Tôi cất dương vật của mình vào bảo tàng chứng tích chiến tranh. Sự hòa hoãn cuối cùng của thượng đế là sinh ra một loài vật lưỡng tính, nó có hai bộ phận sinh dục, một cái để hiếp và một cái để cho người khác hiếp. Đồng thời nó có thể tự sướng và sinh con theo một lộ trình không đau.

 

3.8.2005

 

(còn tiếp)

 

----------------

Xem kỳ trước:

Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [3]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [4]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [5]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [6]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [7]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [8]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [9]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [10]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [11]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [12]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [13]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [14]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [15]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [16]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [17]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [18]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [19]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [20]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [21]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [22]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [23]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [24]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [25]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [26]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [27]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [28]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [29]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [30]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [31]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [32]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [33]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [34]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [35]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [36]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [37]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [38]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [39]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [40]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [41]

Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [42]

 

Lời toà soạn:
Trong thư gửi về toà soạn Tiền Vệ, nhà văn Nguyễn Viện bày tỏ ý định viết một thể loại truyện tạm gọi là “truyện mở”. "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai" là một thí nghiệm đầu tiên của “truyện mở”. Tác giả chỉ viết một câu: “Em có gì bí mật, hãy mail cho anh”. Bên dưới đính kèm địa chỉ mail. Đó là một địa chỉ thật. Truyện có thể chấm dứt ở đó, cực ngắn, hoặc sẽ rất dài, tùy thuộc vào sự tham gia của các “em”. Qua từng email tác giả nhận được từ các “em”, câu chuyện sẽ được viết tiếp, và có thể kéo dài... vô hạn.
 
"Em có gì bí mật, hãy mail cho anh" là hệ quả tự nhiên của "Truyện có thể cực ngắn hoặc rất dài và rất dai", sau khi tác giả nhận được một số email từ độc giả đáp lại lời mời gọi của ông. "Em có gì bí mật, hãy mail cho anh [2]" và những kỳ tiếp theo sẽ có thể làm “truyện mở” này trở nên “rất dài và rất dai“ như tác giả dự đoán.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021