thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Sensation

 

Bởi khởi thuỷ của văn chương là huyền thoại, và tận cùng của nó thì cũng vậy.
Jorge Luis Borges[*]

 

Cứ mải luồn qua những rãnh nước nhỏ như thế khiến cho nàng vô cùng mệt mỏi. Nhưng nàng vẫn mải đắm say với điệu vũ ấy là vì nước bẩn và bụi vẫn không hề bám lên được váy áo của nàng.

Mỗi buổi sáng nàng phải lách mình qua hàng đống gạch vụn trong tiếng cười sằng sặc của bọn phu xe. Điều đó cũng khiến cho nàng mệt mỏi làm sao. Nhưng rồi mọi thứ sẽ an bài nếu nàng biết cách, và thực sự thì nàng đã biết cách.

“Uống những tia nắng đầu tiên của ngày mới ấy.” Nàng nói.

Khi những ngón chân thon của nàng lả lướt trên sân thì mấy mụ đàn bà đi lượm ve chai đâm ra ngơ ngẩn vì lòng đố kị. Một cái gì đó mỹ miều hơn như thế mà miệng lưỡi của người ít chữ sẽ không bao giờ thốt ra được.

Có những đường cong nào đó, có những giọt mật ong nào đó, có những luyến láy nào đó trong những hạt sương trên hình thể của nàng mà chính nàng cũng không hề biết, trong khi nàng cứ mải bước đi uyển chuyển và hát nghêu ngao trên những con đường đất đầy bụi. Không ai phủ nhận họ đã nhìn thấy nàng khi nàng đứng trên ống khói của một toà nhà được sơn màu hạt dẻ vào một chiều biển động. Bọn trẻ ném đá về phía nàng giống như cách chúng hành xử với loài bồ câu trắng. Nàng bay đi, máu của nàng rơi xuống và đám người hỗn mang ấy bảo rằng đó là mưa.

Và nàng tin như thế. Nàng tin mọi thứ với sự ngây thơ trong suốt của nàng. Không có tội ác hay những âm mưu đớn hèn nào đó hiện hữu. Xoay mình trong khung cửa kính hồi lâu, nàng mới len qua được cánh cửa rồi thả lỏng mình rơi xuống vắt ngang trên một sợi dây điện thoại mỏng manh. Ngay tại vị trí đó, nàng bắt đầu xoè đôi cánh rộng lớn của mình, và nàng vừa tắm nắng vừa nhìn sự hỗn loạn của dòng xe xuôi ngược.

Nàng là gió đi hoang và nàng thích kiểu ví von đó của bọn thi sĩ. Nàng đã hiển lộ trên thảm cỏ trong một sáng mai lịch duyệt vô ngần.

Lợi dụng lúc Rimbaud say ngủ nàng trốn ra ngoài bằng cách xắn váy lên cao rồi trèo qua bờ tường đầy hoa, loại hoa leo tường luôn khiến cho Rimbaud mơ mộng ngay cả khi chàng vừa đi vừa ngủ. Đó là một câu chuyện xa xưa, và ngày nay, đối với nhiều người thì điều đó giống như một huyền thoại. Và bao giờ cũng thế, huyền thoại thì không rõ hình thù.

Từ đó nàng mê mải đi hoang như thế.

Tối nay, lúc trăng lên, nàng lại lén đến đậu trên những phím đàn của ông và đợi chờ những ngón tay của ông tiếp tục mơn trớn, lả lơi lên da thịt mình.

Khi những ngón tay của ông chạm vào dây đàn thì ngay lập tức nàng chính là những thanh âm trong trẻo. Rồi cứ mãi mãi như thế, nàng hoà vào điệu vũ ấy và tan ra.

Như khói.

 

-----------------
Nhan đề “Sensation” của truyện ngắn này lấy từ tên một bài thơ của Rimbaud.

 

_________________________

[*]Câu đề từ trích trong “Ngụ ngôn của Cervantes và cuốn Quixote” của Jorge Luis Borges.

 

 

 

------------

Những tác phẩm của Lerusam đã đăng trên Tiền Vệ:

Học tập  (truyện / tuỳ bút) 
... Chờ đến khi người ta phá cửa bước vào rồi mang đi để trưng bày thì lúc đó mới gọi là kết thúc chương trình học tập một cách có thành quả. Tất nhiên, trong nhiều trường hợp, khi có một bàn tay ai đó chạm vào thì thân thể vỡ vụn ra như cát. Như thế là công dã tràng đấy, muối bỏ bể đấy. Nhớ chưa?... (...)
 
Trò chơi  (truyện / tuỳ bút) 
... Nhiều khi không còn bước đi được nữa cha tôi đổ gục xuống. Ông mếu máo như con trẻ. Ông nằm ngửa ra giữa sân và nhìn lên trời. Với một ngón tay chỉ trăng, cha nói: “Có ánh sáng, trên kia có ánh sáng... Nô tài thấy rõ ràng trên kia có ánh sáng...” ... (...)
 
Làm mặt ngu [II]  (truyện / tuỳ bút) 
... Cũng có thể nắng sẽ khiến cho bé không bao giờ làm được một khuôn mặt ngu như bé mong ước. Vì thế bà nội nói: “Vào nhà đi.” Tất nhiên bà đang nói với bé. “Những cánh bướm, có rất nhiều cánh bướm, như hoa ấy.” Bé nói. “Vào nhà đi, không thì công an bắt đấy.” Bà nội nói. Bà chỉ doạ bé đấy thôi, bà sợ bé bị cảm nắng. Nhưng bé vẫn chạy theo những cánh bướm trong ánh nắng rạng ngời của mùa xuân... (...)
 
Bữa ăn  (truyện / tuỳ bút) 
... Đối với những cái đầu chai sạn thì bà phải dùng đến những con dao sắc bén. Đầu tiên bà dùng dao khoét cho chúng thủng đi và lấy ra một ít nước, sau đó bà dùng búa đập vỡ chúng như cách người ta đập vỡ những quả dừa khô. Bà cẩn thận nhặt từng viên sỏi để sang một bên rồi khéo léo múc từng muỗng nước còn sót lại trong từng mảnh nhỏ vỡ ra từ hộp sọ... (...)
 
Làm mặt ngu  (truyện / tuỳ bút) 
... “Phải vứt cái tư duy vào rọt rác.” Cô phát thanh viên nói thế. “Mặt phải thuỗn ra. Mắt lờ đờ. Cố gắng cho nước dãi tràn ra nơi khoé miệng. Giấu trí khôn trong lỗ đít.” ... Trên ti vi người ta đang trình chiếu những khuôn mặt ngu tiêu biểu. “Những người đại diện cho chúng ta.” Giọng nói trong veo của cô phát thanh viên lại vang lên trong khi những khuôn mặt ngu tiêu biểu xuất hiện và biến mất trên màn hình ti vi... (...)
 
Anima và thằng đực rựa dâm đãng  (truyện / tuỳ bút) 
... Khi thân xác tôi chỉ còn là một đống thịt băm nằm trong chiếc chăn được bao phủ bởi bóng tôi thì kế hoạch báo thù của tôi cũng gần như hoàn hảo. Cái thằng đực rựa dâm tặc đã tự moi mắt và lột da hắn rồi băm thân hình hắn thành một đống thịt. Sự băng hoại của hắn song trùng với những động tác trong đêm tối của tôi. Đêm tối có răng và miệng lưỡi. Ai dám nói rằng đêm tối không lẻo mép... (...)
 
Thối rữa  (truyện / tuỳ bút) 
... Có những thứ chúng và chính bản thân những người nô lệ như cưng không được phép nói ra, nhưng ít nhất cưng cũng phải cho chúng cười trước khi da thịt của cưng, của bạn bè cưng, của những người đàn bà đi chân đất trên bờ biển và những người đàn ông vô hồn đang nhìn sự cuồng nộ của sóng, thối rữa ra và chết trong sự oan nghiệt tột cùng, cưng ạ... (...)
 
Những giấc mơ của người tử tội  (truyện / tuỳ bút) 
... Phía sau người ta lại đạp mạnh vào lưng đồng chí. Tiếng va đập của xiềng xích vang lên như những bản nhạc. Và đồng chí bắt đầu nghe nhạc. Đồng chí tưởng tượng rằng mình vừa bay như chim vừa nghe nhạc. Dưới ánh mặt trời đồng chí lết đi trong khi mắt mình nhắm lại. Đồng chí đang tìm kiếm tự do và thực sự đồng chí đang tự do. “Tự do tuyệt đối.” Đồng chí mỉm cười... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021