thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Những bào thai lịch sử
 
Lời toà soạn:
 
“Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do” là một cuộc chơi do nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Bình khởi xướng. Trong cuộc chơi này, các nhà thơ sẽ tham gia bằng cách viết một bài thơ kèm với một tấm ảnh chụp một phần nào đó của thân thể mình có liên quan đến bài thơ.
 
Trong lá thư ngỏ mời các bạn thơ tham gia cuộc chơi, Nguyễn Thị Thanh Bình viết:
 
“Những văn thi sĩ góp mặt sẽ toàn quyền chọn bất cứ phân vuông da thịt nào của đương sự và... đề thơ. Đầu, mình và tứ chi, cũng như mắt tai mũi miệng, chúng ta tha hồ phân mảnh... Một cuộc chơi mà các bạn có thể tưởng tượng chừng như ai đó hoặc trong những điên điên rồ rồ chính chúng ta đã phải tự phân thân cắt, chia, xẻ, bẻ... con người của mình trong những ngày này thành những mảnh vỡ Việt Nam. Thơ trình diễn ca cẩm múa may trước đám đông hay cư dân mạng theo hình thức này đều có thể mở ra những tiếp nhận mới mẻ, khá thích hợp với những nóng bỏng sôi động kịp thời của thời đại trong nhiều dòng chảy, nhiều hình ảnh thực thể của hôm nay, phải không quý bạn.”
 
Tiền Vệ sẽ lần lượt đăng những tác phẩm nhận được từ các bạn thơ tham gia cuộc chơi này.
 
Tiền Vệ
 
 
___________
 
 
thơ
LIÊU THÁI
 
 
 
 

Những bào thai lịch sử

 
đây Trường Sa, Hoàng Sa
đây Gạc Ma
đây u uất hận hải ca
đây những bóng ma trôi mặt biển chiều tà
đây những dòng người chạy dọc Vành Khăn
tuôn oan khiên lên trời cao đỏ chói
máu thắm dân Việt nhạt loãng trận cờ điên
lũ bán nước miệng ngậm đầy máu ứ
nói về quê hương tựa tiếng heo kêu
thi thoảng phát ra âm của mèo
đây đất nước của lũ mèo giấu cứt
một cách có tổ chức
và có chỉ tiêu định mức
đất nước cong oằn đuối sức
vì một lũ vong nô
hịch hô hịch hô...
 
[1]
 
tôi thử ngắt đi những thứ chung quanh mình
đầu tiên là những kỉ niệm
chúng có hình cầu gai
mắc vào não những xúc tu màu đen
tôi ngắt đi cánh tay mình
và từ tốn ngắt cánh tay thứ hai
đến cẳng chân
cái cẳng chân chó chết không nên tồn tại
khi tự do trở thành xa xỉ
cũng như con chim đã mất cánh
tôi tự bay chạy trên trí tưởng tượng
và cười thật sảng khoái
 
tôi ngắt đi cái mũi của mình
rồi cái miệng
sau đó là cái đầu
nhưng chưa thể ngắt đi cái bụng
vì nó chứa quá nhiều thứ tôi bắt buộc phải chứa
không còn lựa chọn nào cho tôi
kỉ niệm như một miếng giấy rách
bọn trẻ dùng làm diều
ướt sũng mưa và máu tuổi thơ
 
còn nhiều thứ tôi cần phải ngắt
để đảm bảo tôi không cần suy nghĩ
vì sự suy nghĩ lúc này không hợp cho tôi lắm
chung quanh tôi có nhiều cơ hội để tồn tại
tôi chợt thương cảm những con đĩ lúc về già
mong sao được gọi bằng bà
và có một thứ để thờ
giống như cái xác trong tủ gương chẳng hạn
 
tôi từ từ gỡ nỗi buồn ra khỏi tôi
và khuấy cà-phê buổi sáng
tay chân đầu óc của tôi trân mắt nhìn tôi uống cà-phê
và nhai nốt những bóng ma dưới đáy ly
ngắc ngoải trong đám xác cà-phê
có gương mặt hao hao giống tôi
có câu chào hao hao giống tôi
ngày mới lại bắt đầu...
 
[2]
 
có những thứ không nên tồn tại
như chính tôi cùng tứ chi của tôi chẳng hạn
 
có những thứ không nên tồn tại
như những bóng ma trong đám xác cà-phê chằng hạn
 
có những thứ không nên tồn tại
như sự suy nghĩ và bước đi tự do
 
vì nơi chốn tôi đang sống
những thứ này nguy hiểm đến mức không gây đau không gây chết người nhưng tạo cho bạn một cảm giác mình là thứ gì đó chưa hề tồn tại...
 
một bức thư gửi vào im lặng
những chiếc bình đựng thai nhi
tôi nhớ là vậy
trong buổi chiều mẹ dắt tôi vào bảo tàng
mẹ mặc chiếc áo màu cánh sen
tôi thì áo trắng quần xanh và khăn quàng đỏ
 
mẹ bảo rằng họ lớn hơn tôi vài tuổi
theo những thông tin ghi trong miếng giấy dán trên thành bình
tôi không quan tâm chuyện này
vì lúc ấy tôi bận nghĩ họ phải đẻ ra như thế nào bằng nắp bình
mười người thì phải
hàng bình xếp dài theo trật tự lớn trước nhỏ sau
một kiểu xếp hàng trong quân đội
ôm chùm rốn nằm co ro mắt nhắm
 
lúc ấy tôi rất sợ
đám chuột rúc rích dưới cống ngầm
và dưới gầm tủ chưng cất những chiếc bình
tôi nghĩ đến cảnh bầy chuột ăn họ
và họ cố ôm chùm nhau kéo lại
cuộc giằng co cho đến lúc họ nằm trọn trong bụng chuột
 
[3]
 
và hai mươi năm sau
tôi không thấy họ trong những chiếc bình
mặc dù dãy bình vẫn xếp ngay ngắn
trong câu chuyện rượu của lão cán bộ điên hưu non
nồng nặc cơn ứ hơi hèm cơm nếp
lão nói rằng không có thứ gì làm cho lão khoái chí bằng ăn một cái thai
nhất là những bào thai lịch sử
và sau đó ăn nốt những con chuột
lão cười rũ rượi
tôi thấy họ bám vào tóc lão
những chùm thai non vướng vào tóc rối và cố chạy thoát khỏi tiếng cười lão đại cán điên
 
thằng bạn thời đi học
vào thăm tôi lúc mười hai giờ đêm
hắn kêu gào thảm thiết ngoài cửa
mẹ tôi rất sợ vi tiếng kêu của hắn
hắn bảo tôi mở cửa và đi câu cá với hắn
 
[4]
 
đã nhiều lần như vậy thành quen
nhưng mấy con chó thì không ưa cái mùi của hắn
nên sủa nhặng xị làm lịch sử nhảy cà tưng
hắn tự gọi mình là lịch sử
tao làm nên lịch sử
nhiều lần hắn đứng giữa trưa sông cạn câu cá
dòng nước thì chảy miệt mài
hắn câu có lưỡi câu đường hoàng
nhưng không móc con mồi trên ấy
tôi bảo hắn về nhà kẻo nắng
hắn mắng tôi một tràng tiếng kinh
 
sao mày ngu thế
vậy mà bày đặt làm thơ đọc sách
uổng quá đi
tao cần đéo gì móc mồi
móc mồi câu là kiểu tư bản
bọn tư bản chỉ biết câu những con cá béo và chiên xù hoặc kho mặn
tao thì nhân từ và ghét bọn tư bản
tao yêu lịch sử
cần đéo gì móc mồi
vì tao đang sống trong đất nước xã hội chủ nghĩa muôn năm
sao mặt mày thộn ra thế
đơn giản thôi mà
tao câu số phận con cá
nên tao đéo cần móc mồi đâu mày ơi!!!
 
[5]
 
cần gì phải chạy cho xa
ném một trái cà vào ngục ngồi chơi
không giàu cũng lượm ba rơi
mười năm bóc lịch đã đời thầy tu
 
đó là triết lý của thằng bạn câu cá
hắn cố gắng được vào tù
nhưng người ta lại ném hắn vào bệnh viện tâm thần
hắn kêu gào đòi rượu
và đòi ăn cái bào thai của lão cán bộ hưu non
nhưng bị từ chối vì lão không còn khả năng thụ thai
hắn đành ăn tạm cơm nguội với mắm cà
và cố gắng viết ra những trang lịch sử
ngao ngao mùi mắm cà
trong giấc mơ hắn đã sinh ra
từ chiếc bình trong phòng bảo tàng được xếp hàng tưởng niệm chiến tranh thần thánh
 
hắn rủ tôi đi câu
thật lâu
giữa dòng sông sâu
buổi trưa nắng quá
làm sao câu được số phận con cá
khi chúng đang khóc đầy sông
và tiếng khóc làm nứt nẻ cánh đồng
và lũ cá trốn vào mây tím
chúng mang theo dòng sông tội nghiệp
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...
 
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...
tôi và thằng bạn lịch sử đứng cạn khô...!
 
 
 
-----------------
Bài liên quan:
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Đừng bắt tôi phải lập biên bản / bầy tội phạm ám hại từng ngày / rao giảng đặt bày / những trò hề công chính / ô, làm thế nào bọn / họ cứ đồ mãi những lằn phấn / rồi rêu rao như thứ ân huệ xin-cho / trong những khoanh tròn tự do / lùn...
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Bông đỏ là máu / Bông vàng là huyết tương / Bông xanh màu mắt nông dân dõi theo giá xăng dầu / Bông tím hoen hoen công nhân tức tưởi thực phẩm lên / Bông ngũ sắc tung toé trên trời...
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Tôi vẫn có thể thích hoa hồng / Cũng như thích một cái búa / Nhưng tôi không ngửi được thứ chữ nghĩa màu mè riêu cua đỏm dáng trí tuệ và đỉnh cao của những kẻ muốn vượt thời gian và không gian / Khi chúng ta bị bóp cổ / Tôi cần một cái búa và những cây đinh / Đóng vào hiện tại và bước đi...
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Thôi mà. / Thối má. / Má thúi. // Má thối cho tôi / Cả cuộc đời. / (Mà.) // Mẹ Việt Nam, lăng / Mạ Diệt Nam. Chợt thấy / Mợ Giao Chỉ, tui toe toét, / Xoa xoa dạ dày...
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021