thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
đêm trắng | trần ai
 

dêm trắng

                          ... gửi vương bích ngọc
 
Giờ đây sự tĩnh mịch niềng khuôn mặt tôi
hầu hết các bộ phận trên cơ thể đã hoán đổi
hai chân thì nằm chỗ hai tai
hai tai (hệt cặp cánh) dính chắc hai bên lưng
hai cánh tay được thế cho hai chân (nhưng hết sức lỏng lẻo)
hai con mắt đâu nhau ở vị trí của miệng
miệng ngồi trên trán
mũi phía dưới cằm
 
bản thân khi đi
đứng
hệt nỗi đợi (hư vô)
con mắt này cứ nhìn con mắt kia và chẳng thiết làm việc
 
trong bầu không khí nhạt nhẽo từ chính hơi thở mình
hai cánh mũi chốc chốc rúc lên từng hồi còi dài
như thể cảnh báo không được ăn bám vào các bộ phận cơ thể được hoán đổi
rằng với chiếc bóng (cực mờ nhạt) đeo trước ngực
tôi hãy vươn ra
cố níu cặp môi giờ thành đôi dép của bùi giáng bước về phía vô định
 
nếu không muốn trở thành kẻ mạo nhận với hết thảy các từ
ngữ
thơ
tôi phải hiểu rằng chưa bao giờ mình là một lời gợi mở
cho bất kì gì
 
đấy!
như những vật thể chẳng lành lặn (vẫn thường thấy!)
tốt nhất tôi chỉ nên mơ hồ hiện hữu
dù có giống sự hồ hỡi chăng nữa cũng đừng suồng sã
thái quá
...
 
 
 

trần ai

 
khi sự nghiêm túc đổ lên tôi
thì cái giọng nói của thơ không lẫn
vào đâu được
tôi trở mình nằm sấp
như một con bài chưa lật (ta nói
nằm sấp không ăn đạn nhưng thực tế
dễ ăn nhất!)
 
rõ ràng đã có ai đó muốn
tôi luôn chuyển động? à
lũ gián
lũ đầy tai tiếng
 
tôi buộc phải tưởng tượng
ra bài thơ từ sự hân hoan của chúng
lúc tôi đặt tựa bài thơ “Đã đến lúc rồi”
lũ gián đồng thanh cho đấy
thái độ chủ bại - rõ chưa?
 
trơi ơi!
tôi đang chịu đựng bản án
lưu đày ở cùng tận nỗi cô độc
mà theo lẽ thường tôi không đáng nhận
chút nào hết
...
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021