|
2 TRUYỆN CỰC NGẮN VỀ THI SĨ
|
|
Đã đăng: “4 truyện cực ngắn về thi sĩ”
TẤM BƯU THIẾP CỦA THI SĨ
Thi sĩ gửi tấm bưu thiếp của mình đến các thiên hà xa xôi để sự bất tử của mình được thật sự vĩnh viễn. Trên tấm bưu thiếp đó người ngoài hành tinh chỉ thấy hình vẽ một tấm lưới như mạng nhện, ngoài ra không thấy gì khác
Cứ tưởng thi sĩ muốn dùng hình ảnh tấm lưới để ám chỉ về internet, hàm ý thời đại toàn cầu. Điện thoại đường dài tới tấp gọi về từ sao Mộc, sao Hoả, Sao Thổ... để tìm hiểu ý nghĩa ẩn dụ của tấm lưới
Cuối cùng tất cả oà vỡ vì thi sĩ bây giờ đã ăn được cái gì thì quyết không nhả. Đã nuốt cái gì thì quyết không thải ra. Nên lỗ thoát hiểm bình thường con người vẫn dùng vào mỗi buổi sáng, thi sĩ không còn sử dụng. Lâu ngày thành hoang vu. Hoang vu nên nhện bám, và giăng lưới phủ kín. Dù chỗ đó cũng chẳng có con ruồi nào bén mảng vì chẳng xơ múi được gì
Mọi người cũng vui vì như vậy thi sĩ bớt bốc mùi Chỉ có Hiệp hội Phân bón Con Cò Quẹo là buồn
BỨC TƯỜNG LỬA BẠN TỰ DỰNG LÊN ĐỂ GIAM HÃM NGÔN NGỮ SẼ LÀM CHO BẠN ĐAU ĐỚN
Vì bạn phải giữ nó suốt mấy mươi năm Như bức tường Berlin Trước khi nó sập Lên đầu bạn
Nói về bức tường. Có lần thi sĩ hỏi bà Bộ trưởng Bộ Y tế sao bệnh viện Bạch Mai & bệnh viện Pháp-Việt chỉ cách nhau một bức tường mà một bên không phải học về y đức còn một bên phải học miết, lải nhải mệt mỏi. Bà Bộ trường cười độ lượng với thi sĩ và không trả lời
Thi sĩ ngộp thở vì bức tường của bạn. Cũng như bạn bắt máu ngưng chảy, chim ngưng hót, mặt trời quên mọc...
Thi sĩ làm thơ và nhảy lò cò qua những sợi dây bạn giăng trước cửa. Không phải thử thách mà là bạn thích thi sĩ vấp ngã, để bạn xuất hiện và đóng vai hiệp sĩ. Bạn muốn là tiền nhân muôn kiếp trước hiện về để múa bút cùng thi sĩ. Không biết tiền nhân kiếp trước như thế nào, chứ tiền nhân kiếp này xài tiền dữ quá nên thi sĩ hơi sợ. Thi sĩ luôn luôn là người giải mã những bí hiểm, nhưng tiền là tiên là phật đã bật cho thi sĩ một cú trời giáng. Thi sĩ cũng sợ mình nghèo vợ sẽ bỏ đi theo một ông râu rậm khác thì không ai lo cho con
Thi sĩ biết bạn là một người bệnh hoạn & không dám sống một mình, bạn dựng bức tường lên để nhốt thi sĩ trong đó, bắt phải ăn nằm cùng bạn. Không phải cô đơn để sáng tạo mà là bạn không có ai chơi
Sự thù ghét của bạn với thi sĩ sẽ làm chính bạn đau đớn
Nỗi đau như cái gai mà Thượng Đế đã ghim dưới lòng bàn chân bạn khi bạn len lén trèo lên cây bưởi giả danh thi sĩ. Bạn cứ tưởng nụ tầm xuân xanh biếc chỉ có một mình, nên khi leo lên cây như khỉ bạn cố hét to cho mọi người nghe thấy
Thi sĩ nhân cơ hội ấy hoá thành con ruồi, chui ra khỏi lỗ miệng của bạn để chạy thoát. Thoát được nhưng mọi người vẫn trách bạn đã làm dơ bẩn thi sĩ
----------------
Bấm vào đây để đọc tất cả những tác phẩm của Lê Vĩnh Tài đã đăng trên Tiền Vệ
|