|
giữa những ngụm vang đầy | một thế giới chết vì vẻ đẹp vô biên | bay vào miệng tôi những ngã tư nuốt bụi
|
|
tranh: Nguyễn Man Nhiên
giữa những ngụm vang đầy tôi viết cuốn sách thiêng liêng
vào trang lấp lánh của rộng lớn
tôi săn bắn bằng mũi tên ánh sáng
trong khu rừng mặt trời mọc
tôi chợp mắt dưới chiều muộn
bóng tối đôi khi nhuộm máu
tôi cất lên những nốt nhạc mạnh mẽ
cánh đồng trống hơn sau sự ra đi
tôi đẩy xe cút kít một mình
con đường quanh co màu nâu đầy nắng
một thế giới chết vì vẻ đẹp vô biên khi các vị thần co rúm lại
từ lòng bàn tay tôi nghe thấy tiếng kêu
một mặt trời nhỏ
bị giam cầm giữa các mùa
tôi mang bóng dáng nó vào công viên
và đặt xuống như một đứa trẻ
lẻn vào sào huyệt của mình
tôi nói với bụi râm thời thơ ấu
thơ là vương miện các vị thần
một mảnh sáng trong các tập bản đồ thời gian
màu ánh kim của vỏ sò dưới nắng
tôi quét đường chân trời
để hiển thị những đám mây bông
những vùng nước quanh co trong gió rối
tôi muốn ôm cơ thể mềm mại và ướt át của tự do
mùi gió đồng bằng bắt đầu run rẩy
những cây thông thức dậy
rao giảng tin mừng
những toa tàu như con bướm đêm
ra khỏi nơi trú ẩn
những đường ray điêu khắc từ cát
và những đầu máy ăn thức ăn của một con chim sẻ
như đầu mối quan trọng của sự bí ẩn
chờ đợi là những gì một nhà thơ
chi tiêu cho cú pháp
cắt, tạo nhịp, treo lên
ẩu đả với các từ
di chuyển giữa những khả năng
thông qua các bọt âm lởm chởm
nghe sóng vỗ ở những khoảng cách khác nhau
nao núng trong ngữ điệu màu xanh của vịnh
một thế giới chết vì vẻ đẹp vô biên
bài thơ lớn lên từ từ
như đám rước bên trong bạn
bay vào miệng tôi những ngã tư nuốt bụi vào buổi sáng trốn thoát trên lưng ngựa
tôi để lại ở thị trấn nóng nảy đó
căn lều dành cho thơ tị nạn
tôi là hành khách duy nhất đi xuống phía ngọn đồi
bóng ma của chim chóc
những bánh xe tải gầy gò
những ghi chú buồn chôn sâu bên dưới
cái đói đã nuốt chúng ta
với vị cay của đống rêu nứt nẻ
những mảnh đất ruộng ngập bùn
rặng sim còi cọc
sớm mai tôi thức dậy đọc bầu trời
vết cắt lạnh trên giấy trắng
những mảnh vụn các ngôi sao
cả đám mây xám đang quỳ gối và cầu nguyện
tôi nhìn ra ngoài cửa sổ
cây đã ố màu vải cũ
khi mùa thu đến phát âm
máng xối như mưa hòa nhạc
đôi khi chân tôi chạm vào lá ướt
đêm đã được đổ và say rượu
trên chuyến xe thổ mộ cuối đi qua
đôi khi tôi đang dệt bằng ánh sáng
và đúc các bức tường rạng rỡ màu cam
giọng nói em một ngày đầy nắng
trong mái bờm của tơ nhện
một kỵ sĩ trên con ngựa mùa hè
để lộ rễ và các lớp đất phủ
người sẽ lội qua bóng mát của cây bồ đề
mang thai các bờ sông hoa trắng
-----------------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Nguyễn Man Nhiên đã đăng trên Tiền Vệ
|