thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
về đâu | leo ra | lúc ấy | đơn giản | quên ngay | tự làm nhà ngoại cảm | sa mạc
 
 

về đâu

 
cứ lẩn quất giữa sự vật và
xoay xoay trong một thế giới lượng tử
khi mọi sự vắng mặt
tôi đứng giữa một ngã tư đèn đường
không biết đi tới hay quay ngược lại
 
cái khoảng trống là một sức hút
con đường là một sức hút
đàn bà là một ngàn lẻ một sức hút
chữ cũng là một sức hút
tất cả những sức hút tăng tốc
tôi phải bóp cổ chính cái bóng mình
chỉ để được ngồi yên
trên chiếc ghế chờ xe bus
không biết về đâu.
 
 
 

leo ra

 
nếu tách ngữ ra được
một bài thơ
chỉ với một cánh tay
tôi có thể leo ra khỏi bầu trời này.
 
 
 

lúc ấy

 
tôi sẽ nổ
thành tiếng hú
trong thơ.
 
 
 

đơn giản

 
điều đơn giản nhất của vật lí lượng tử
chúng ta đều là sóng
điều đơn giản nhất của thơ tôi
là tôi thành con sóng khác
điều đơn giản nhất của tình yêu
là lúc em mặc quần áo lại
tôi đã mất điều đơn giản ban đầu.
 
 
 

quên ngay

 
tôi quên ngay
chiếc ghế nào tôi ngồi café mỗi ngày
con đường nào tôi đã đi qua
người nào tôi đã gặp
tôi quên luôn cả lời em dặn
đừng say nữa
hãy niệm phật
nằm thiền
hoặc hát vào lòng bàn tay mình
khi ngủ
vì trước khi làm được những thứ ấy
tôi lại cần thêm
một ly rượu.
 
 
 

tự làm nhà ngoại cảm

 
khi trở lại
thành phố này chỉ là những tiếng động kéo dài
tôi đã ít có thời giờ buổi sáng nghe chim hót
tôi đã ít có thời giờ buổi tối nhìn sao mọc
tôi đã ít có thời giờ
             để tiếc cho những đứa trẻ ở xứ sở này không được sống
                          như những đứa trẻ
 
tôi đã có ít thời giờ
khi thân thể quá nhiều tế bào quá nhiều thần kinh quá nhiều ham muốn
quá nhiều kẽ hở và nhìn ra
mỗi cánh cửa mở đều là một tử cung khác
 
tôi đã bắt đầu biết sợ, tôi sợ tôi không còn đầu óc để tỉnh, không còn can đảm
để điên, vừa trốn chạy vừa phủ nhận vừa khinh bỉ chính mình giữa một thành phố
đầy khói bụi tiếng còi
 
giữa đêm
không điều gì ở yên
tôi vừa vô cảm vừa bất lực
 
như một nhà ngoại cảm
đang tìm nấm mồ cũ của chính mình.
 
 
 

sa mạc

 
tôi lái xe vào sa mạc
nằm ngửa trên mui xe
trên trời là một giải ngân hà
                          đầy ắp những hạt thuỷ tinh
dưới mênh mông mênh mông sa mạc
trên một dòng sông sữa
 
(đó là điều duy nhất tôi muốn kể cho em về nước Mỹ
khi xứ sở em đang sống
ai cũng nên đeo khẩu trang
vì khói bụi hay vì cần gian dối)
 
giải ngân hà là một tấm chăn có ngàn đôi mắt
chiếc xe tôi
lạnh lẽo hơn tôi
tôi chuyển động trời
chuyển động
dòng sông chảy
và thời gian chảy
những hạt thuỷ tinh
lóng lánh.
 
(Cali, Apr 2008 – Đà Lạt, Dec 2013)
 
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021