thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
miễn phí
 
 
 
Hoàng Ngọc Biên: Vườn đêm
tranh digital – 15.10.2011
 
 

miễn phí

 
cái chết lúc nào cũng trịnh trọng
hơn đời sống
 
những đạo tặc có khi đầu hôm sớm mai
chỉ sau một cái búng ngón tay
trở thành thủ lãnh, anh hùng
tên rigolo cắp sách ra vô cổng giảng đường
áo mũ trên dưới rập một khuôn
tà trước tà sau phe phẩy trên các hành lang
khi nằm xuống
lập tức nghiêm chỉnh
trở thành nhà tư tưởng
 
hãy cứ ăn nói bạt mạng — không sao
một khi ngưng thở
[ngay cả trước khi chuẩn bị ngưng thở]
anh hưởng quyền đặc xá vì đã khoan dung để lại
                                                         một lỗ trống
lúc nào cũng sẵn có ít nhất một anh ca sĩ
sắp hàng chủ động
lấp đầy
 
ta nhìn nhận
nhảy nhót xưa nay vẫn là
một thú vui
nhưng khúc nhạc đệm nếu không buộc
là thứ không thể thay thế
ít ra cũng phải là một món tử tế
               giữa những tiếng động ồn ào
 
ta nhìn nhận
diễn viên trước giờ đã quen
là đám cùng dân hát hò bất tận
những tên hề có súng
trên khua tay
               dưới múa chân
dường như lúc nào cũng vẫn bấy nhiêu
những gương mặt chỉ định — ai nấy mệt mỏi
vẫn cố rướn người bán rẻ cái vui
vô thưởng vô phạt
làm chuyện cười
cho những ông anh bụng phệ &
những bà chị mặt dày cộm phấn son
còn ngày nay? ngày nay ngay đến cái sân khấu ọp ẹp
                                                        cũ xì còn lại
người dân cũng bị chiếm mất:
trong nghi ngút khói nhang, đèn đuốc lấp lánh
mấy ông anh bà chị lãnh đạo mũ mão yếm váy chỉnh tề
chia nhau từng mét vuông
làm sân khấu riêng cho mình
tối ngày tranh nhau độc diễn những màn kịch
cổ vũ truyền thống / kích thích tiếp thu...
 
hỡi những kẻ dễ sắp hàng cúi đầu
trước bốn phương
chịu làm vật tung hứng trên các đấu trường
— là diễn viên tự nguyện
một sớm một chiều các người đột nhiên
                                                    động thủ
nhảy lên sân khấu tỉnh lẻ
không ai mời vẫn êm ái
nhập vai nhà hiền triết
tự động phát biểu tưng bừng anh này đúng
anh kia sai —
hát ca là quyền của mọi người
tự nhiên thôi, hãy cứ tự nhiên,
nhưng đừng bao giờ quên:
không phải sự im lặng nào chung quanh
cũng được hiểu là đồng cảm
không phải sự bất động nào
cũng được coi là
đồng loã chung thuyền
 
có gì đâu con người chết như đã sống
như đôi vớ ấm buổi tối cởi ra
buổi sáng lại mang vào
như tất cả chúng ta:
sống chết — một công việc
dễ dãi & miễn phí
ai nấy đều có thể bình đẳng đăng ký
thoải mái tham gia
 
*
 
để cho bóng tối anh hoàn hảo
anh cần có một khu vườn đêm
để cho trò đùa bớt lấm lem
cho tội ác bớt độc đáo
con người không chỉ cần biết cười
mà còn phải không sợ dị ứng
với mùi nhang —
và phải có nhiều,
rất nhiều
máu
lạnh
 
san jose, 4. 2011
 
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021