thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
TUỔI CỦA THỜI GIAN [I]
 
 
Cửa sổ — Màu nước của Hoàng Ngọc Biên
[Saigon, 1968]
 
 
TUỔI CỦA THỜI GIAN [I]
 
                        chỉ có thể cho chính tôi...
 
 

một chỗ ngả lưng

 
một chút nắng
một chút mưa
một chút chiều êm ả
 
một chút phật
một chút chúa
một chút bão tố trong đêm
 
một chút mây
một chút gió
chút địa ngục
            ta ghé chơi
chút thiên đường
            ta ngả lưng nằm xuống
 
 
 

nói cho cùng

 
nói cho cùng ta cũng như ai
vô thần hữu thần
anh hùng đạo tặc
sống trên mây sống trên sông nước
đều như nhau — đều bị
            đọa đày
một chút hạnh phúc đó đây
phút chốc thành sương khói
rất nhiều nỗi khổ
thoát một làn chớp có thể quên đi
 
nói cho cùng
ta cũng như ai
mặt trời chiều dát vàng cây cỏ
ta một mình
chờ đợi bóng đêm
 
 
 

hãy trôi đi bình thường

 
tìm lại một buổi chiều
cây lá sáng long lanh
nắng lọt qua khe cửa khép hờ
ta một mình nói với ta
thời gian hãy cứ trôi đi
bình thường
có sao đâu một vài nỗi nhớ
 
tìm lại một buổi chiều trên đảo lạ
nắng chảy tràn một khoảng sân
màu gạch đỏ
biển thổi vào những ngọn gió khô
thời gian hãy cứ trôi đi bình thường
(có sao đâu một vài nỗi sợ)
 
sóng và gió
một màu
trên đảo lạ
chuyến đi qua đêm trải rộng
không ngờ
 
gió và nắng cùng một màu tha thiết
sâu thẳm những sắc vàng
hãy cứ trôi đi bình thường — thời gian
có sao đâu — có sao đâu
một vài nỗi khổ...
 
 
 

cánh cửa

 
mở cửa ra
mây trời trắng như bông
con đường dài hun hút gió
những ngôi nhà quanh ngói đỏ
ấm lòng
cây trắng hoa trắng lá trắng
chung trà buổi bình minh
những ngọt đắng của đời
mở cửa ra
mở cửa ra
những thăng trầm hãy quên
trang sách nhỏ nối liền ký ức
những dòng sông trôi qua
đất nở hoa vàng
 
 
 

biển ngày đêm

 
nỗi buồn ngân như chuông chiều
đêm rối rít thịt da
giọng cười xanh như lá
sớm mai mưa
những ghềnh đá sụt sùi
 
cây và mây cùng tiếng nói
bờ cát trải dài thiểu não
mặt trời rung như khóc
 
dã tràng đâu
hãy ra đây — cùng ta
ngẩng mặt nhìn sóng nước
một lần
...
 
 
 

hồng có nở một hoa

 
mai ta đi
em có buồn không
nước trong khe có vẫn xuôi dòng
khu rừng sâu vẫn cây và lá
mùa đông hao gầy
hồng vẫn nở
một hoa
 
 
-------------------
Những bài trên trích trong Biển ngày đêm, thơ Hoàng Ngọc Biên, 56 trang, tranh bìa: từ một collage đen trắng của Nguyễn Đăng Thường [minh họa cho cuốn Đêm ngủ ở tỉnh, tập truyện của Hoàng Ngọc Biên, Cảo Thơm xuất bản, Saigon, 1970], Nhà xuất bản Trình bầy, 1999.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021