thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những-khúc-rời-vỡ-vụn...
 
thơ thất bại
lời xin lỗi của thơ bằng khói
nó mệt mỏi
 
chúng ta chìm xuống
và thơ chìm xuồng
chỉ còn một cánh buồm
lấp ló áo em ngày thu hơi mỏng...
 
hơi nóng
khi núi đồi xuất hiện
và thơ cứ giả vờ căng mắt tìm
kiếm
một bờ biển
 
thơ
làm nàng muốn điên...
 
 

Không phải là lịch sử...

 
(lịch sử) (không phải quá khứ)
(sự phán xét) (không có cuối cùng)
 
(đau khổ) (mỗi người)
(không có ai quan trọng hơn người khác)
 
(một lịch sử như thế thơ không dám viết)
 
(lịch sử) (chỉ là tên tội phạm giết
người) (hàng loạt)
(tính nô lệ) (sinh ra trong sợ hãi)
(những sử gia) (ngồi bên)
(vua chúa)
(và rên)
 
(lịch sử) (cũng bắt chước thơ) (thường vô nghĩa)
(nhưng khác thơ) (nó là trò đùa tàn bạo)
(những mốc son) (mốc máu) (hàng triệu người không về)
“bé bỏng chiều quê...”
 
(khi lịch sử cố tình vô nghĩa) (thơ giải thích)
(bằng thơ)
(nhiều khi mù mờ) (vệt máu)...
 
 
 

Không phải là Quản Giáo...

 
(chỉ là giàn giáo) (chống đỡ tạm thời)
(hiệu ứng domino) (đã bị lãng quên)
(nó đã được lưu trữ) (không ai biết ở đâu)
 
(tôi không chấp nhận) (họ đã ghi sai cả tên quyển sách)
(hehe mình vội quá gõ dư một chữ) (họ rùng mình vì để lại dấu tay)
 
(hở ra là hốt liền) (không phải chỉ là tiền)
(đừng ngạc nhiên)
 
(không ai có thể giải quyết) (không có bằng chứng nào cụ thể)
(tôi hy vọng có chuyển biến)
(những trò khác nhau)
(đối với những người khác nhau)
 
(bản kết luận thanh tra) (& sau đó giải mật)
(làm ảnh hưởng đến cách mạng)
(không phải giải trình) (đâu phải chuyện tình)
(cầu cho mọi chuyện suôn sẻ) (với giá rẻ)
 
(dừng lại) (vẫn có thịt để bán)
(như cá tươi)
(cần một cái remote để điều khiển) (sức hút của mặt trăng)
 
(em bé đang mọc răng) (chúng tôi đã nhai quá nhiều)
(hai môi và mép bị quăn)
 
(chúng tôi loại một số và chọn một số)
(mưu mô mưu lược mưu kế)
 
(bạn là đám mây) (trên đỉnh Sơn Trà) (sắp sửa Bà Nà)
(nhớ làm thế nào cho tụi nó cảm thấy tên lửa Scud có thể đặt trên ngọn núi) (làm bạn cháy túi)
 
(chúng tôi có động lực) (bạn đừng có bực)
(nếp gấp của chúng tôi ở tất cả các nơi) (không chỉ là vỏ não)
(không thể nhìn thấy chúng tôi) (không có phiếu trắng)
(chúng tôi đang nhiều việc) (giao lưu tại lào) (không có nước nào)
 
(chúng tôi đã nhặt những vât nho? xíu như vo? ốc) (bạn là một)
(ai bảo nước lào không có biển) (bạn đừng tin)
(chúng tôi quên mua bảo hiểm)
 
(và một phụ nữ tự do) (cô ấy muốn làm mọi người chú ý)
(đó là rửa tiền)
(chúng tôi núp sau đám đông) (sẽ sử dụng tất cả các chất lỏng)
 
(gia tài thơ của chúng tôi để lại) (một đứa sắp mua xe hơi)
(chúng tôi có thể chiến đấu) (chúng tôi màu xanh)
(chúng tôi có lý của kẻ mạnh)
 
(bạn cứ mặc váy màu đỏ)
(bạn cứ ra vẻ khủng khiếp)
 
(như thể nó đã được lên báo) (chỉ là sự hiểu nhầm)
(bạn không bao giờ được gọi tên chúng tôi)
(ký sinh trùng xã hội)
 
(chúng tôi cảm thấy tốt về điều đó)
(cũng như) (bạn không biết kết quả của thanh tra)
(chúng tôi đã chờ đợi thời cơ)
(những gì sau một bức tường lửa) (mù mờ)
 
(đôi khi chúng tôi cần một chút khói) (bạn ngộp thở)
(không giống như ngọn lửa) (được buổi tối chờ đợi) (buổi sáng)
(chúng tôi là những tinh thể nước đá) (phòng thí nghiệm)
(mặt lạnh như băng)...
 
 
 

Hãy để thơ hơi đói...

 
đừng đặt hàng hay tài trợ cho thơ
 
hãy để thơ thất bại
và biết xấu hổ
 
chỉ cần cho thơ một tình yêu nhỏ
giọng nói thầm thì
một bàn tay lơ ngơ
chạm vào thơ
trong phòng tối
 
hoàng hôn của thơ làm mờ
một chút lang thang
một ngôi sao sáng
hình như ở hướng Tây
 
thơ tự tìm một lực đẩy
như thuỷ triều
làm đại dương thay đổi
 
hãy để thơ một mình bên cửa sổ
 
ngắm hình dạng ánh hoàng hôn
có thể là con quỷ từ địa ngục
với chảo dầu nóng chảy
có thể là thiên nga trắng đang bay
vào lọ mực
 
mỗi đêm thi sĩ thức
và trượt chân bên vũng nước
khi chạy đi tìm các ngôn từ bí mật
khẩn cấp
lúc em bỏ thơ đi mất
thơ vẫn chờ
và thức giấc
để kịp yêu...
 
 
 

Ðể im lặng...

 
chúng ta biết rằng sự vô ngôn
trong mỗi chúng ta
luôn luôn trôi
giữa hai tai và bóng tối
 
và chúng ta sống giữa những điều đó
như lá thư viết ra trong gió...
 
những lá thư
nghiệt ngã
ngắn gọn
như mảnh Thuỷ Tinh
khi Sơn Tinh tìm kiếm
 
những lời nói tưởng là chờ đợi
 
im lặng
như một cái hộp đóng kín
tháng năm
năm tháng
tháng năm...
 
chỉ có tóc
là chưa bạc
 
ngay cả tiếng chuông
cũng vang lên vô ích
khi không ai nguyện cầu
 
ai sẽ chịu
sự im lặng của cơ thể
cùng tinh thần của thơ
đã vỡ
thành hai mép
làm em chảy máu?
 
đừng giật mình
làm thế nào ánh sáng
rơi
mà gây ra tiếng động?
 
im lặng
như em
giờ không trọng lượng...
 
 
 
Một con đường bụi bẩn
& mọi thứ bị đông lạnh...
 
thơ nghe con vẹt trong phổi của thơ
kêu to những âm-thanh-tượng-hình trên nền trời màu xám
 
sau đó, sự tàn bạo của âm thanh
hoang tưởng chúng là một thông điệp
 
thông điệp
thơ muốn biết nó có nghĩa là gì?
khi con vẹt bây giờ
đang giả vờ kêu tiếng bi thương của con chim Cuốc?
 
đất nước hình chữ S
con vẹt chữ V
Tổ Quốc chữ Q
chim Cuốc gọi về đâu?
 
hậu hiện đại có phải là thế giới mà thơ đang mệt mỏi
tan rã như đám bụi khói
mùa khô...
 
những thất bại chiều mưa
từ cuộc chiến tranh thế giới kết thúc năm 1945
và những lá phiếu của nhân dân
nhiều như cỏ
thơ đã đếm mùa đông năm 1946...
 
hành động triết học thực sự của thơ
là có án mạng:
thơ dùng dao lam cắt ngang mạch máu
để nó chảy thành chữ S
nhưng vết cắt quá hẹp
mùa đông ấy con đường dẫn thơ vào khe núi
máu ngoằn ngoèo chữ V
 
tờ báo sáng nay thơ nắm chặt
nó kêu lên những âm thanh
như khóc
không giống tiếng con vẹt
 
thơ không phải là thơ, thơ là bạn
ai cũng có sai lầm và thơ bị mắc kẹt
trong cơ thể của thơ
 
chúng ta bị bỏ rơi
bởi một vị thần
sau khi Tuyên Ngôn
bằng tiếng kêu của vẹt...
 
 
 

Một cậu bé đã nói dối...

 
cậu ấy nói
có một con hươu dưới gầm giường
của thơ
 
cậu nói rằng cánh cửa sẽ mở
nếu bạn bỏ hay thêm một chữ cái chưa được kể
vào tên thường gọi của mình
 
nên cậu ta chép sai cả tên quyển sách
và mấy nhân vật
mà cậu hứa sẽ cho quà
cậu cứ nghĩ mọi chuyện
như ngày xưa giấu con rùa trong ngăn kéo
 
một cậu bé câm và thích hú như cái còi báo bão
một cậu bé thường nằm trong bồn tắm đọc truyện tranh
một cậu bé thích nhìn qua một lỗ khoá
 
giờ đây cậu lần đầu bước vào thang máy
cậu đang tập đi mây
về gió
chỉ có Mẹ cậu là chổng vó
vì ngượng và lo...
 
 
 
Thật vui mừng
khi miệng của bạn vẫn nằm trên mặt bạn...
 
hãy tưởng tượng nếu nó nằm ở những nơi khác
mới thấy ông trời chơi thiệt là ác...
 
nếu nó nằm giữa các ngón chân
bạn sẽ phải cạp
đất
mà ăn...
 
nếu nó nằm trên đỉnh đầu của bạn
nó sẽ làm bạn thất vọng
vì bị lấp dưới mái tóc
bạn không nhìn thấy để đánh răng
 
nếu nó nằm trong tai
một thảm hoạ khi bạn buộc phải ho
nó vang to
đến mức bạn chỉ muốn mình bị điếc
 
nếu nó nằm trong não
mùi nước chấm sẽ nằm trong đó...
 
thật vui mừng khi miệng của bạn vẫn nằm trên gương mặt
bạn cứ la to:
ăn no,
ba hoa,
quy chế,
gửi lên,
xin cho...
không cần ngậm cái tự do
 
cả những khi bạn nằm
ngủ quên
mỗi đêm
thèm tự do nhỏ dãi...
 
 
 
Người ta nhắc bạn không nên mút tay,
đó không phải lúc gặm tô xương xúp...
 
đó là Tổ Quốc
bạn chưa hiểu cần hỏi thêm
để người ta giải thích
 
bạn đừng xoè tay
không phải ngực của một cô gái
hay lá thư
bạn không phải ăn xin
 
bạn sẽ được phán xét
 
có một sự tích luỹ những gì bạn đã nói
sau này bạn không thể chối
bạn đừng tưởng cứ gieo vần
là bạn có quyền giả vờ tần ngần
như vậy...
 
bạn vẫn phải có một khuôn mặt
nó có thể mập và trắng
 
đột nhiên, bạn muốn có khuôn mặt hiền lành như mèo
bạn đừng nghĩ mình có thể núp sau Thánh Thần
dù với mọi người điều này cũng không cần
vì nó hơi khát máu
 
bạn đã bao giờ nghĩ
tiếng nói của bạn chát chúa còn hơn tiếng súng?
người ta đang nhìn chằm chằm
dù bạn giả vờ đóng vai bất mãn
cũng như bạn đã làm kế toán
tính kỹ mọi thứ khi yêu...
 
bạn làm cho mọi người phải mở miệng
dù họ muốn điên
và ghét súng đạn
 
không ai muốn sử dụng tên của họ
khi gặp bạn
 
nhưng trẻ em vẫn được sinh ra
trái đất luôn đầy ắp tiếng cười
dù ai cũng biết bạn được tự do giết người
nếu như bạn bị đói...
 
 
 

Trận đấm bốc đã được chuẩn bị...

 
đám đông bu đen xung quanh
võ đài khá rộng
người ta hy vọng
hai đấu sĩ đánh nhau
chèm bẹp...
 
nhưng chỉ có một chàng đấu sĩ biết
anh ta là vận động viên quyền anh chứ không phải dũng sĩ đấu bò
nên không biết giăng tấm vải đỏ
anh đã bỏ
của
chạy lấy người
khi con bò tót lao vào như gió...
 
khán giả
chổng vó
bị húc tan tành cả một giấc mơ...
 
 
 
Có một khả năng thú vị
đang tàn phá bạn...
 
dù bạn không bao giờ hở ra bí mật
mọi người cứ đoán:
 
bạn viết như các nhà thơ
làm nhiều người đã khóc
khi đọc một tin nhắn
số lạ...
 
mặc dù bạn muốn được so sánh với
những nhà văn Nobel
cái âm thanh bạn thích nghe và không kịp xấu hổ
vì bạn sẽ qua đời ngay sau đó
tại một bữa tiệc
 
bây giờ không dễ nói chuyện với bạn qua điện thoại
không phải lúc nào bạn cũng thốt lên: tuyệt vời
bạn có chiêu khác
với rất nhiều từ ghê tởm
như: chiêu thức sáng tạo
tân hình thức
giải trung tâm...
 
con người thật nào bạn đang tìm kiếm
trong bài thơ của chúng tôi?
bởi vì chúng tôi là những ngôn ngữ
mà bạn không thể nào kết thúc
những gì bài thơ mang lại cho bạn, đó là: sự giày vò
lương tâm bạn không thể né tránh
 
bạn sẵn sàng làm tất cả để có điều bạn muốn
bạn có thể hài lòng
bạn nghĩ mọi người đang ngửa mặt lên trời phun nước bọt
và bạn bật cười
bạn thích thương hại mọi người
do bạn tốt bụng
 
nhưng sao bạn không bao giờ dám nói về tình yêu?
hoặc thậm chí những gì là số phận?
đã kéo chúng ta lại gần nhau, đẩy chúng ta xa nhau...
một giọng nói thì thầm rất con người
trong tất cả các bài thơ của chúng tôi
những gì nó cảm thấy như được sống
 
không giống như bất cứ ai
bạn muốn làm vua bằng cách cố gắng
giành lấy quyền khen tặng
cho thơ...
 
vì bạn thích đùa
bạn không biết thơ thực ra rất nguy hiểm
con người thực sự của bạn trong nó
sẽ bị lộ ra
 
như một đại từ nhân xưng mạnh mẽ nhất
mà bạn cứ cất
công
giả vờ
tận đâu
sau lớp phấn màu
hàng ngày bôi trên gương mặt bạn...
 
 
 
Thế nào là bài thơ hay
để được khen thưởng?
 
ai cũng hỏi
thì ai trả lời?
 
có bao nhiêu ngôi sao trên bầu trời?
bao nhiêu người đang chết đói?
bao nhiêu bà mẹ đêm nay trở dạ?
bao nhiêu chú cá vàng
đang bơi trong cổ tích hơi xa?
 
bao nhiêu người lính trở về từ cõi chết?
bao nhiêu trẻ con đi học quên mang theo mẩu bút chì?
bao nhiêu người không tin vào quyển sách Bên Thắng Cuộc?
 
bạn có thích nghiên cứu lịch sử?
tại sao Cách mạng hoa Nhài xảy ra ở Ai-cập?
bạn đã nhìn thấy bóng ma sợ hãi trên đường phố?
làm thế nào tất cả những điều này kết thúc?
 
bạn có thấy dấu hỏi ở cuối mỗi câu này?
hay bạn cứ tha hồ mây bay
ăn xong chùi mép?
rồi in hình mình tổ bố lên bìa tập thơ
mang đi rao bán?
 
vẫn còn lại một người tò mò
không ai? ai? ai? ai?
sẽ phải trả lời:
bài thơ như thế nào thì mọi người khen thưởng?
 
bất cứ sự cô đơn nào cũng thành tội lỗi
cuối cùng thơ thành một đám đông
 
thơ thất bại
lời xin lỗi của thơ bằng khói
nó mệt mỏi
 
chúng ta chìm xuống
và thơ chìm xuồng
chỉ còn một cánh buồm
lấp ló áo em ngày thu hơi mỏng...
 
hơi nóng
khi núi đồi xuất hiện
và thơ cứ giả vờ căng mắt tìm
kiếm
một bờ biển
 
thơ
làm nàng muốn điên...
 
 
 

Thơ...

 
một vết nhơ màu xanh lá cây
một vết đỏ như máu chảy
lần đầu tiên...
 
một đêm diễn cuối cùng
một con ve sầu rơi xuống
một hạt bụi một đám mây lúc hoàng hôn
giọt thuỷ tinh lăn trên má
 
một tuổi già
một con ếch kêu vang to quá
 
một vỏ trấu xót xa
cháy sém lên gương mặt của thơ...
 
 
 
Thơ hay lang thang
khi trời lạnh...
 
những bài hát của ngôn ngữ
đã cháy thành tro
như người ta đốt rác
 
và khói
cũng như sương mù
chỉ còn là cái lạnh từ xa
ngày thơ chia tay, mùa hè đã khóc...
 
bạn đừng hỏi thơ về chuyện chia tay
đêm ấy thơ say
không phải nỗi nhớ mà là thơ đã phá vỡ
một con người...
 
như chúng ta ai cũng từng sinh nở
 
bây giờ thơ đi làm thêm
để nuôi con và sống
 
ai quét nhà ra ma
thơ quét nhà ra rác
thơ gom lại và đốt
những đám lá đổi màu
cho góc sân và khoảng trời
lên khói bơ vơ...
 
nhiều người giả vờ nói thơ đang loay hoay ở hai đầu nỗi nhớ
họ không nỡ
nói thơ là một cây chổi quét nhà...
 
 
 

Những con chữ, những con chữ...

 
mau mau bày ra
nhanh hơn nước mắt
nhanh hơn cỏ mọc
làm lấp dấu chân em
 
khi chúng ta bị chà đạp bởi...
(thôi khỏi điền tên)
chúng ta sẽ nhận ra nhau
bằng mũ áo tóc râu
cùng đám bụi mù và bẩn
 
thơ ở ẩn
nên nếu bị xúc phạm
thơ sẽ giết người
 
và như vậy đám mây
không còn là những hình ảnh ta thường mơ mộng
nó ngổn ngang như những xác chết năm Mậu Thân
được kéo lên trời bằng ròng rọc
còn sót lại những dấu chân
sau khi thơ lau vệt máu
 
không ai bị mất cắp
bạn đừng rối lên
thơ đã trả tiền sòng phẳng
với từng mạng sống
 
nên bây giờ thơ nằm trên tấm thảm
với một vai: Ngủ Quên
mắng kẻ khác chỉ biết một nửa
sự thật của thơ phải là một trăm phần trăm
như những lời thơ hứa
thơ cười ha ha...
 
Mẹ đã mất
những con sâu ngày xưa trên khăn tang
giờ đã thành bọ cạp
táp một phát
bạn vỡ đôi
 
bạn ngã xuống
nằm ngửa nhìn bầu trời
có hình mây bay giống như con người
đang cười
thổi vào ống đu đủ
 
“trời vào thu
Việt Nam đẹp lắm em ơi...”
 
 
 
Tất cả những nỗ lực
nhằm làm thay đổi thơ...
 
không phải là bạn từ chối
hay tranh nhau nhận...
 
thơ nỗ lực học cách tìm lại bản thân
trong ánh sáng của ngọn nến cuối cùng đang tắt
 
thơ có đùa không
chỉ với một ngọn nến?
 
linh hồn của thơ nếu bạn muốn đứng ra làm chứng
tìm ra sự thật
hay chỉ là một trò chơi xác thịt và hàng giả
 
xác thịt?
thơ có đùa không
hàng giả?
thơ có biết không?
 
thơ nghe một anh chàng trẻ trung
chửi thầm trong góc tối
nụ cười mỉa mai trên môi của thơ
thơ biết có những chi phí cho sự giả vờ
 
vì vậy, thơ chơi trò chơi mảnh vỡ
thơ muốn đứt tay
mỗi buổi sáng thơ đưa gương mặt của thơ
cho người ta vẽ:
 
diễn viên, người yêu
ôsin, người ăn mày
nông dân, thị dân
các tội nhân
yêu nước muôn năm
các vị thần quyến rũ ...
 
thơ núp dưới vỏ bọc
thật hơn cả họ
đó chính là thiên tài của thơ
 
 
 
Sự khéo léo của thơ
so với kỹ năng của bạn?
 
nhiều khả năng thơ là con Quỷ
những người đàn ông tham và không còn trẻ
thơ cầu nguyện cho họ
 
từ ánh sáng màu vàng của mình
thơ cần long lanh sang trọng
không phải tham lam
mà để vẽ vinh quang trong ánh lửa
 
như Chúa
đêm Giáng Sinh
 
và khi Ngài trao cho thơ đôi mắt
thơ ngắm kiểu tóc hoặc râu các nhà thơ bây giờ
như các diễn viên múa
diêm dúa
thích màu đen
và càng ngày càng thâm đen
hơn nữa...
 
đôi mắt của thơ
không bao giờ
thay đổi
 
thơ tạo ra sân khấu của thế giới
này,
các vai phóng đãng, độc ác, mặt rỗ, mặt dày...
làn da mịn màng của người khác
làm thơ sợ như bệnh cúm
 
thơ ghét ai chế nhạo tuổi già
nghèo, không có gì ăn, đang ăn năn
không một xu dính túi...
 
thơ ghét những nhà thơ
cứ tự vẽ chân dung của gã: khi còn trẻ
tự cao tự đại
và rất thông minh khi chen nhau lấy vé
vào phòng ăn...
 
người đàn ông trẻ
ai cũng biết sau đó anh ta sẽ già...
 
những gì anh ta muốn trong những năm tới?
những gì anh ta làm trong bóng tối?
những gì phải xảy ra?
 
 
 
Đâu hình như lúc lên mười
thơ đã biết làm thơ...
 
Mẹ mua cho thơ
bút chì, tẩy
và mấy tờ giấy...
 
thơ bắt đầu biết dùng những chữ:
giấc mơ - có “tính năng tò mò”
khiêu dâm - bao gồm “sự dịu dàng của gió
và câu chuyện đau lòng lúc thơ đi ra đó
hai đêm...”
 
im lặng - là “sự yên tĩnh và nổi nóng”
vào một ngày mùa xuân
 
sự đàn hồi - là “nắm bắt mà không ràng buộc
ngay bên dưới
hai đầu gối
của thơ...”
 
thơ - thật ra
như “một ứng dụng của sức nén tạo áp lực”
khi chúng ta nói mớ
mọi chuyện đang dần dần
bóc ra
 
hở cả thịt da
tanh bành
làm ai cũng thấy
 
trừ nơi kín
đáo
dưới áo của thơ...
 
 
 
Khi một bài thơ phải từ chối
những điều viết ra của chính nó...
 
lúc đó
mắt nó có một tia lửa
 
bạn đừng có giả vờ
đây là câu chuyện của thánh thần
không phải cuộc trò chuyện
huyên thuyên của bạn
 
bạn cũng đừng khốn nạn
giả vờ thêu dệt xung quanh
như một cái giỏ đi chợ
mua về giai thoại
 
dù rằng bài thơ cũng phải đi chợ
với một cái giỏ
đựng bánh mì và nước chấm của thơ...
 
nhưng bạn đừng lầm
nho khô với hai núm vú
bạn không biết thì đừng có cố
chui vào gầm giường
của thơ...
 
mặt khác
khi một bài thơ lên tiếng
như bộ phim của một ngôi sao
bạn đừng làm phiền
giả vờ như không có gì để xem
rồi mân mê làm quen...
 
truyền hình lúc này
đang ướt đẫm câu nói mớ
của thơ
như máu chảy dọc theo
các vết thương do bạn chém gió
 
bạn giống như một vũng
mềm và màu vàng
mà hiện trường vụ án
dựng lên là màu hoa của mùa xuân
 
bài thơ rất già và cũ
bạn là đứa con nít còn đang tuổi bú
khi nói rằng bạn đã làm thơ...
 
 
 
Thơ đổ cả đêm dài thức trắng của mình
vào ly cà phê trống rỗng...
 
trang giấy như cánh đồng
nó kẻ dòng
cho mặt trăng toả ánh sáng đôi mắt
của mặt nạ
trên khuôn mặt cô gái
khi chồng vắng mặt
hơi lâu...
 
anh ấy hình như chết trẻ
tóc thơm khói súng...
 
khi bạn thả lỏng ngón tay
gió được tạo ra bởi sự chuyển động
làm cô gái khóc
và ánh sáng
như đám cháy dưới gầm giường
mỗi đêm cô đi ngủ
 
đừng lo lắng, cô ấy nói với thơ
bạn không thể thừa kế
nỗi buồn
 
như cái mền cô đắp
như tấm rèm phủ qua cửa sổ
như cái gối cô vẫn thường phủ lên mặt
như chuyến đi trong những đêm đã mất...
 
thơ biết và không nói
đang ngồi nghe
những người nói và không biết
phải nói gì...
 
nên đôi khi người ta hay văng tục
không đúng lúc
như thơ...
 
 

Rẽ phải lên đó, rẽ trái xuống kia...

 
bạn leo lên những vỉa hè
không còn cảm giác
 
bạn phải biết
bài thơ không tôn trọng luật giao thông
thường chỉ in trên giấy
thơ,
nó là nét khắc vào núi đá
vẫn vây quanh chúng ta
 
thơ nhớ lần đầu tiên
khi mình say rượu
lái chuyến xe thơ
 
rõ ràng thơ nhìn rất rõ
sau đó
lạc vào một con đường
rẽ ra từ một cành cây...
 
 
 
Đôi khi cái gió của mùa khô Tây Nguyên
làm bạn muốn khóc...
 
cũng chẳng phải niềm vui hay nỗi đau
nó giống như một chiếc chuông
bạn và gió ôm lấy nhau
khi nhà thờ Chính Toà bắt đầu
tiếng hát...
 
bạn thấy mình lơ lửng ở giữa
mặc dù vực thẳm ở ngay mép cuộc đời bạn
 
cô gái đang xoè tay trên đàn piano phía xa kia
như xoè tay trên lửa
bạn run rẩy như pha lê
hương vị mái tóc cô gái
như từ một khu rừng chìm sâu dưới nước
bạn hụt bước
mấy lần
 
người chủ quán đã làm cho bạn một thức uống
khi bạn đến ngồi
với con bướm hai cánh vẫy bằng pin
của Trung Quốc
bạn mân mê như người điên
không biết nhớ...
 
trời giá lạnh bên ngoài
và sự im lặng
như một con cá voi bơi và phun nước mỗi ngày
trong sự cam chịu của chúng ta
 
thơ nhặt được một xác chết trong vườn
như xác lá
của mùa thu
giống như cô gái mù
một bộ phim đã cũ...
 
 
 

Thơ mơ mình ngủ quên trong nhụy hoa...

 
miệng vẫn còn ngậm núm vú
bú vào sương mù...
 
khi thức dậy thơ suýt khóc
vì những cánh hoa rụng xuống như lưỡi dao
trên chiếc tã sơ sinh như chiếc áo
choàng quanh thơ...
 
thơ sinh ra hình như là con trai
những đứa con gái làm mặt trăng và bóng tối
nước mắt ướt áo
thơ
 
cũng một chủ đề của giọt nước mắt
thơ làm bài thơ xuyên qua trái tim
của những cái cây
mùa xuân này
thơ thấy lạnh
 
hy vọng cái chết làm thơ vô dụng
già và ốm yếu
thơ không có con
thơ một mình
mơ giấc mơ chết trẻ
 
ngọt ngào rơi vào bụi đất
thơ không có gì để nở
hoa
ngay cả lúc mặt trăng rụng trứng...
 
 
 
Thơ không phải là những đám mây
đã cuộn lại trên trần nhà...
 
nó không phải sương giá
trong đôi mắt của mấy đứa con gái
như hai viên bi ve thuỷ tinh
 
thơ viết cho chúng ta
những gì chúng ta nhìn thấy
 
một con vịt trôi lạch bạch trong mương
như chúng ta vẫn đạp ga trên đường cao tốc
gió lốc
nằm ngang
chân trời...
 
cao nguyên
đột nhiên
mùi cúc dại lẫn với mùi phân bón
 
những ý nghĩ về hoa cúc dại và mùa thu
như nàng vẫn hỏi
vì sao nàng không hiểu nhiều về thơ?
tại sao thơ
lại kể về nàng nhiều như vậy?
 
nàng áy náy
& câu chuyện về nàng xin chấm dứt ở đây...
 
 
 

Thơ hay giả vờ...

 
sương mù
hay giả vờ để bảo vệ một đám mây
 
những con chim
hay giả vờ để bảo vệ hai cánh tay đã mỏi
 
vài đồng xu
hay giả vờ bảo vệ vé một chuyến tàu mất hút
 
và đám khói
hay giả vờ bảo vệ cái bóng của nó?
 
chắc chắn những sự giả vờ
đã làm chúng ta ngộp thở
 
vì vậy khi thơ giả vờ
đôi môi của thơ
đã rơi đâu mất
lúc nửa đêm...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021