thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Bất hạnh của trí nhớ
 
Adam che phía trước thân thể bằng chiếc lá để dấu đi lỗ rốn mà hắn chẳng thể nào có, như cách thế hắn dấu đi niềm đau không có lấy một người mẹ.
Tôi che lấy tôi bằng một dòng sông.
 
Rảo xuống đại lộ Forbes, những tay gió giá buốt vả lên mặt. Đêm nay lễ hội Halloween, mọi người tháo bỏ mặt nạ.
 
Hai năm trước tôi gặp đứa con gái cùng trường tôi yêu sau 5 năm đốt hương trên mộ nó. Ký ức là con dao nhọn trong bàn tay mù lòa. Tôi bước thẳng đến Cafe Hemingway, cuộc đời là đường hầm tối lạnh, tôi dò dẫm lối ra.
 
Lũ ma ở đây không biết khóc, chưa lần nếm thịt người, và cũng chẳng hiểu thế nào là bữa cơm độn sắn. Tôi gọi một chai bia rồi dốc chất nước đắng lạnh xuống họng.
 
Tôi nhắm mắt và có thể thấy lệ chảy dài trên khuôn mặt nó trong tiếng cười man rợ của lũ hải tặc bâu quanh. Tôi biết những con ma ở đây chưa bao giờ nếm vị thịt người.
 
Mẹ nó òa khóc kể rằng biển tối đã nuốt mất con bà. Những ngón tay tôi chụp phủ lấy âm thanh trơn lẫy từ tiếng rú toạc đêm.
 
Mũi nhọn rọc vào quá khứ bày ra những vi mạch ký ức; chúng chảy tràn máu lệ. Tôi gào khóc van xin, loài vi khuẩn vô danh chẳng ngừng găm xói linh hồn tôi khốn khổ, linh hồn hư ruỗng sưng tấy như một bài thơ viết dang dở rữa nát nhiều năm.
 
Một con ma bước đến, tôi có thể nhìn khói bốc ra từ lỗ đạn, tôi gọi thêm chai bia. Đứa con gái đánh mất vết thương đời đời của người đàn bà trong chuyến đi định mệnh, tôi đánh mất mình trong cuộc tình rẻ tiền.
 
Rồi tôi khởi đầu chơi đùa với những con chữ và những ý tưởng, vì chúng cũng ngây thơ như điếu thuốc tôi đốt đầu đời. Có một con ma trong mỗi con người, thằng bạn tôi từ chối ăn thịt em nó rồi phóng mình xuống biển.
 
Vị đắng của bia cắn vào lưỡi rồi trườn xuống bao tử, nó bảo thật thích lối bơi những phấn hoa tôi ngược dòng nó và móng tay hai đứa bấu ngập vào da cào toạc thời gian.
 
Hai đứa nhóc bước trên đường mưa đến trường và tôi có thể thấy lúm đồng tiền trên má đứa con gái khi cười. Những kẻ sống sót trên chiếc thuyền định mệnh đó không bao giờ nói về vị thịt thằng bé mềm ngọt thế nào. Mỗi người trong bọn họ mang trong máu một phần của hắn.
 
Nó quyết định trở thành một con ma và tôi ném chữ xuống biển của đời sống. Chúng vỡ ra thành nhiều mảnh vô nghĩa rồi chìm xuống tận đáy. Những tiếng thét câm của mẹ tôi khi bác sĩ giải phẩu gắp ra từ não của bà từng đứa con; đầu tiên là anh tôi, một thằng, thêm thằng nữa, thêm thằng nữa rồi chị tôi, khi gã gắp tôi ra, tôi oằn mình trên kẹp gắp cắn vào tay gã, máu tung tóe khắp nơi.
 
Tôi trở về căn gác và đằm mình vào Vodka. Đêm nay tôi ghé thăm hồn ma thằng bạn mà nó đã tít xa tận góc trí nhớ, tôi vươn tay ra bắt lấy dòng sông nhỏ trôi ngang đời mình.
Dòng sông kể chuyện dòng sông.
 
(Thận Nhiên chuyển ngữ từ nguyên tác “Disaster of memory”)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021