|
Mấy tháng rồi trời mới chịu mưa
|
|
Mưa. Mấy tháng rồi trời mới chịu mưa. Tôi nghe mưa rớt trên mái tôn gắt gỏng. Giá như tôi có nhà. Tôi sẽ ngồi bên cửa sổ. Tôi sẽ ngắm mưa. Tôi không có nhà. Tôi có một phòng trọ. Buổi chiều ồn ã tiếng la gọi. Giá như tôi có vườn. Mưa sẽ đẫm các vòm lá. Tiếng mưa rơi từ các vòm lá nghe thật náo nức. Tôi không có vườn. Tôi có một phòng trọ. Tôi có một hành lang hẹp. Tôi có một bức vách. Tôi có những tin nhắn chừng mực ngắc ngứ của anh. Tôi có một đam mê đã nguội. Mấy tháng rồi trời không mưa. Biển đã lùi xa tít. Biển đã từng cứu rỗi. Đã từng cưu mang. Giờ chối từ mọi buông thả vào mình. Biển lùi xa. Chỉ giới đỏ đã vây sát bờ cảnh báo. Im lặng. Chỉ im lặng mênh mông. Và đớn đau như cái chết. Buổi chiều ồn ã tiếng la gọi. Mấy tháng rồi trời mới chịu mưa. Bạn nói: Quên những cái tên đó đi. Những âm vang cần lắng. Bạn nói: Chúng ta cần sống lại từ tro cốt của chúng ta. Sau khi đã trút bỏ mọi nhỏ nhặt u mê. Bạn nói: Chúng ta phải đi qua cơn buồn nôn xanh xao buồn bã này. Bạn nói: Đã chìm đến đủ sâu chưa? Đủ để kết thúc mọi giấc mơ. Kết thúc. Chúng ta tự chán và mọi buồn vui tự rơi rụng. Mưa. Mấy tháng rồi trời đã im lặng nắng. Tôi có một phòng trọ. Tôi có một dãy hành lang. Tôi có một con rắn bị đánh gù lưng. Tôi có một buổi chiều. Và biển. Và thuyền. Và những nụ hôn đằng sau con sóng dựng.
28.5.2013
--------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Ðinh Thị Như Thuý đã đăng trên Tiền Vệ
|