thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
CHÍN BÀI THƠ
 
cho Dĩ
 

Thu

 
     đã
        qua
hơi ấm trong nấm mồ bùng lên và con mắt ngày
qua góc chiếu nghiêng
chìm xuống vẻ rạng rỡ huỷ hoại của cái chết
 
trong lồng ngực này
những tháng năm phì
phò
mùi tanh của máu thịt
là sự sống
vươn dậy trong bộ gọng của linh hồn
khoác áo đi vào đêm
 
những cánh cửa kính mùa hè
sáng trên những chiếc lá
một con dơi chao vào cửa sổ
lộn ngược lại giấc ngủ
và bay
qua những ánh lân tinh trên trời
 
tôi nằm trong phòng
vẻ mỹ lệ của nó
làm tôi nhớ đến
tiếng thét những con người lúc nhúc vô vọng
bị ép đến quên lãng
trên những toa tàu
với cái nhìn phóng rọi vào những luồng khói và cảnh vật xung quanh...
 
 
 

Vô nghĩa

 
kẻ đã nhìn thấy tôi ngày hôm qua
đã chết
kẻ đã chăm sóc và che chở tôi kẻ mang cho tôi giấc ngủ
và sự sống những câu chuyện tiếng hát và cảnh vật
đã chết
 
mỗi ngày
sự tàn tạ chia ly dần mất đi
ý nghĩa của nó
con mắt của trống rỗng
thọc xuống mọi nấm mồ
 
tôi cố trồng tôi vào sự sống
những bông hoa này nở trên cơ thể người
thu hút những con ong mang phấn độc
tiếng kêu lên của một vết thương
lan rộng trong bóng tối
 
và cái đẹp
đã mang đi tất cả những gì của chúng ta
 
 
 

Thời

 
tôi thấy mình
trong một thùng giấy
bị cắt lìa mọi khúc
đó là món quà của ngày hôm qua
hôm nay
tiếng thở của những sinh vật cuối cùng trong con kênh
bẩn thỉu ven nhà
tàn ác
làm tôi dậy giữa đêm
phá đứt mọi sự sống
 
đó là khi nhìn lên trời
lưỡi dao giữa đêm
cắt màu thiên thanh làm sáng-tối và gương mặt
chỉ như một miếng bánh
 
mà dòi ăn
người ăn
 
tôi trở về trong đêm
giặt sạch giấc mơ mình
làm bia mộ
 
và cuộc sống là một màn hy sinh tập thể của cái chết người này
người kia những ánh mắt van xin nhau
nói dối
 
sự chịu đựng thì quá sức chịu đựng cho đến khi
củ khoai tây
mang hình con tim
cuối cùng đã rữa thành cứt đái
trồi ra từ một cơn giải thoát của con người
 
 
 

Tôi đi

 
tôi đi
đi trên những con đường không biết ngày đêm quá khứ hiện tại
tôi đi trên con đường không biết tên tôi gương mặt cơ thể hình hài
tôi đi
trong sự huỷ hoại của một con vật
 
tôi đi
trên những tấm thớt của bước chân
thời gian trôi qua
trôi qua những xe cộ toà nhà lời nói đồng loại
da thịt tôi mất dần tôi biến thành một cây nấm rơm
buổi đầu cơn mưa trồi lên và xoè nở
tàn nhanh
 
tôi đi chân tôi là đuôi cá
quẫy vào hư vô
trở về một cái trứng ban đầu
 
và không bao giờ nở ra và không bao giờ muốn nở ra
bất cứ con vật nào
trong thời đại này nữa
 
 
 

Thượng đế

 
thượng đế hỏi tôi
sao tôi cố gắng tồn tại trong thời đại của những cây đinh này
trong thời đại của màn đêm bịt mũi mọi giấc mơ
buổi sáng dậy với trái tim tan nát
và nhịp đập
nhỏ máu
 
thượng đế hỏi tôi
sao cố sống trong ngôi mộ này
sự tiến hoá ngày càng trở về tạp chủng
thú vật bạo tàn
 
sao tôi lại cố ra đi
khỏi lòng tay người để làm một con vật vẫy vùng trong tuyệt vọng những vết thương lở lói quá khứ bắn vào tương lai cơ thể tôi
tung toé sự sợ hãi
mỗi ngày là một sự hàn gắn
độ nứt lớn dần
 
tôi đã khóc lần đầu tiên
và đó là lần cuối cùng
sau đó tôi chỉ im lặng và nhìn
những đám tang
mang dần tôi đi
 
thượng đế
mang bàn tay đẫm máu
cuộc đỡ đẻ của người chẳng thành
 
tôi chỉ là kí ức hơn là hiện thực
 
 
 

Hoa cho tháng mười

 
cửa sổ
dày quá đỗi
những giọt nước mắt của nó
không chạm vào trái tim tôi
 
gương mặt tôi dày
đến nỗi nó không chạm vào
xác chết trong quan tài
 
bàn tay tôi dày
tất cả những gì nó cảm thấy chỉ là da
không có giọt máu nào nó nắm giữ
trong những vết thương
đã mang tôi đến với nó
 
và viết với tôi xa cách đến nỗi
tất cả những gì nó có
chỉ là ngày hôm qua
 
 
 

Viết

 
khi tôi chạm vào giấy
nó ngân lên
những tiếng đàn loạn nhịp hoảng sợ chói tai gào thét
khi tôi chạm vào trang giấy
bình minh
bắt đầu sáng dần
lúc sương và sao mới đến
 
khi tôi chạm vào giấy cơ thể tôi rung lên
như chờ đợi cái vuốt ve của người yêu khi chạm vào giấy những bước đi ban đầu của một bàn chân
vừa lọt lòng mẹ
 
bàn tay này
đã cắt rốn đỡ đẻ đã mang cho tôi
những âm thanh của tiếng nói
đã chào tôi
trên những con đường xa lạ
 
rót máu vào cạn kiệt    mực
từ suối nguồn quê hương chảy vào
vũng vịnh tăm tối trong tôi và nuôi ở đó
những sinh vật ban đầu của sự sống
trên mặt phẳng tưởng tượng mất mát hồi tưởng
vụn đất đầu tiên chôn vùi những xác chết
hé lộ dần lên những đôi mắt
đã nhìn thấy thế giới này
và tay tôi cử động
trong bóng đêm của nước mắt
 
những cổ họng được nối dài thêm
cái ống cống thời gian
bắt đầu tuôn chảy dòng nhựa độc
thơ tôi là một sự tự cứu chữa
 
tôi viết để nói lên những giấc mơ
sẽ không bao giờ được mơ nữa
trong cái màng ngày càng bọc lại con người
chỉ toàn nở ra những loài xương khô của sự sống
tôi viết để tôi có thể chết đi
 
 
 

Sự sống

 
nỗi đau này
khi tôi bóc dần nó ra
tôi nhận ra nó chỉ ấp ủ
một con gà con đã chết từ lâu rồi
và trong tim nó vẫn còn mang giấc mơ sẽ đập
sẽ đập vĩnh cửu
 
 
 

Chữ

 
những hàng chữ này
được ráp lại từ đôi môi thì thầm của bóng tối
khi nó đã cố trốn thoát khỏi mọi sự giam giữ của ngôn từ
 
 
 
 
---------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021