|
Tình ở đây kể thì đau đớn lắm
|
|
Chuông điện thoại réo inh ỏi,
trời hãy còn thực tờ mờ;
phản xạ tự nhiên, vụt choàng
dậy, tôi áp liền ống nói
vô tai-- hello— ô-- em—
anh đây— sửa soạn dậy-- rồi—
anh hiểu— à-- cho anh xin--
ừ-- rồi— chồng em— căng— rồi--
sao em— anh hiểu-- cho anh
nói đi-- rồi— cách em hò
hẹn— chồng em-- hôm qua— ừ--
cho anh nói-- căng— trời mưa—
ừ-- anh hiểu-- nhưng— ừ-- từ
chỗ anh-- chỗ chồng em-- ừ—
căng-- gió quá— em—chồng em--
rồi mưa— căng quá— ừ— em
nói sao-- ai— anh— lôi thôi--
anh-- sao— thì lôi thôi—nhưng—
mưa-- ừ— rồi gió-- anh hiểu--
anh-- lôi thôi—nhưng mà— ừ--
căng quá— em—chồng em-- ừ—
phải tính—phần chồng em-- ờ—
em nói sao— ừ-- phải tính
mưa-- rồi gió— hả-- ừ— chồng
em— căng quá-- phải tính chứ--
ừ— ơi em-- từ chỗ anh--
chỗ hẹn hò— chồng em-- mà
thật tình— căng-- ừ-- chả cách
nào khác—hả— còn cách nào
nữa— ừ— căng quá-- anh hiểu—
nhưng— em nói-- sao— ai-- anh—
lôi thôi— ừ— thì-- lôi thôi—
rồi— hả— nhưng-- em— chồng em—
ai— anh lôi thôi—ừ— thì
lôi thôi— ừ— thôi-- thì thôi—
u. u. u. u. Gác ống
nói, tôi cứ muốn nấc lên
từng hồi cho hả; chả biết
có phải tại miếng cơm manh
áo mà ra nên nỗi, tuy
nhiên gặp những case thế này
phải nói, cho đến hôm nay
chả riêng chi tôi, ngay từ
đầu anh nào cũng canh cánh
bên lòng kiểu bỏ thì thương/
vương thì tội chết.
|