thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
23 tháng 3, nơi ánh sáng
 
Bóng tối ập đến, sớm hơn mùa ái ân, vì tháng 10 bồn chồn không kịp giấu đi nước mắt
Em lại hoang lại mang mầm thai chờ đợi
Như sự sống của em cần được nối vào Anh
 
Thấm sâu cực khổ cách xa
Hoảng hốt lên đèn không thấy mặt
Thành phố lên đèn không thấy mặt
Đến khi nào hết đêm ngày Anh vắng?
Mặt đất hoàn hồn sống - chết
Chúng ta đánh mất triệu năm trong nửa thế kỷ lệch trục phút sơ sinh
Chúng ta vượt 27 bậc thang đời, tìm nhau bằng khao khát đinh ninh
 
Và Anh đến, người đàn ông duy nhất yêu em như hằng muốn
Bởi vì Anh, em được trở thành em
Cuộc tồn sinh đi qua những bí mật thân thể đàn ông, những ẩn giấu thân thể đàn bà
Từng viên gạch lát từng thân cây già theo từng con đường yếu ớt cô đơn cả khi kẹt xe - người
Mặt hồ mặt trời mặt người mỗi ngày một khác
Mọi sự vật đều chồng hình người cũ
Những gương mặt nhoà tên nhoà nét
Nằm trong dung nhan đương đại của chúng ta;
Những dáng vóc, linh hồn người đã chết
Cư ngụ trong hình hài và tâm thức chúng ta
Loài người đang lả đi vì những chuỗi thở dài và giấc ngủ chớp nhoáng
Em
rơi xuống
theo từng tiếng nấc bơ vơ
Khi chiếc ô tô vàng chở Anh đi
Phương Anh sống thừa nắng thiếu em
Chiếc ô tô vàng mang anh đi
Em ở lại mùa vàng mê man gió
Vừa quen mùi Anh, lại phải tự vùi đơn độc vào chăn gối
ác mộng chầu chực cùng đám người - dã thú
Anh hãy phanh bão tố sầm sập tới nơi em!
Em tìm Anh biết bao năm - người du mục tự trấn giữ đức hạnh
Đã nhầm lẫn đã tội lỗi đã thất vọng muộn phiền nhiều mùa
Cửa phếch tóc xơ khàn điệu lới lả
Hoa mím môi nén nguồn chất chứa
 
Hoa Thuỳ Linh thôi mím môi thành phố trên cao đêm tháng 8
Chúng ta tự hỏi được cơ thể, khi thấy nhau trong đêm lạnh
Mật mã 2331953 cho giấc mơ linh nghiệm
Em muốn Anh nhập em vào định mệnh
6 tỷ người trong nhịp dồn dập
Khi Anh hoà em vào máu
 
Anh đã hoà em vào máu
Em đã đu mình lên chữ T tên Anh, như đu cả số phận lên thập giá vĩnh viễn
Người đàn ông cuối cùng
Cùng tôi một sự sống
Nước mắt mọc trắng thành pha lê san hô, em trang hoàng thế giới
Những bức ảnh không kích thước, Anh căng thành 4 phương trời vô tận
Anh hạ trời xuống Anh nâng đất lên
Anh bùng vỡ thanh xuân cuồng điên
Trên lưng Anh, bơi mải miết ngón ngón em dài trắng
Môi em trườn trong đêm căng
Duỗi chân dài, em nối những ranh giới, những núi đồi, sông biển, để Anh đến bên em, nhịp nhịp qua cầu đùi muốt
Đêm tận cùng chờ hiến
Vào lúc Anh lên em lên Anh
Thụ tạo giấc mơ ấp ủ
Em đạt khát khao làm Mẹ
 
Những người chưa gặp những người chưa đến
Những hoang tàn chưa quên lên men
Không thể làm em lơi con đường duy nhất
Đường đi cùng Anh và ở lại cùng Anh sau khi chết
Đường yêu, tình phu-thê không biết suy tàn
Đường xiêu liêu hồ say liên miên
 
Chỉ với Anh, em được ngủ yên trong kinh thành phì nhiêu cỏ
Chỉ với Anh, em chờ đón ngày sinh con trai Đồng Tử
Chúng ta được oà vỡ những bọng nước mắt Việt Nam khổ đau hơn 2000 năm tích tụ
Anh tạo ra khái niệm về sự vĩnh cửu!
 
Những muộn phiền tụ về náo nhiệt
Nhưng chúng, với bóng tối và cái chết không thể trùm lên em
Vì em biết mãnh liệt neo vào Anh yêu thương chan chứa
Vì Anh bao bọc em bằng hơi ấm thuỷ chung bằng ánh sáng
Tình yêu Anh khởi động lại thế giới:
Thành Linh
 
(29.10.2003)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021