thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Loan báo

 

Không bao giờ có những dãy hành lang đầy bóng tối. Không đời nào lại có những cuộn thép gai. Không ai dập tắt những tiếng nói bằng cách bịt miệng. Chỉ có thể là trong mơ. Không ai bắt mẹ và cha tôi rồi nhốt lại cả. Hình ảnh mẹ mang thai tôi rồi bị kéo trượt đi trên ruộng nước cũng chỉ là hư ảnh. Đất đai không hề bị cướp. Những cái máy nghiền nát ngôi nhà của chúng tôi cũng chỉ là ảo hình. Không có chuyện mẹ đấm lên bụng mẹ khi mang thai tôi. Mẹ đã không bao giờ làm như thế. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại sinh ra ở cái nơi khốn khổ này. Gạch dưới lưng tôi thì lạnh. Tường thì đầy rêu xanh và nước.

Những tiếng dùi nện lên song sắt là không có thật. Cha không co rúm mình lại rồi hổn hển thở trong góc tối khi nghe thấy tiếng giày ngoài kia. Mẹ không sinh tôi ở đây, đây không phải là nơi tôi được sinh ra. Không bao giờ có những ánh mắt trẻ thơ và tiếng thét của người già ở buồng bên phải. Những người đàn ông mang áo có số đang leo trên song sắt ngoài kia cũng không có thực. Tiếng kêu oan nghiệt ở buồng bên trái cũng chỉ là ảo giác, mà ảo giác thì tất nhiên là không thể sờ vào. Ai tru tréo ai? Ai đạp vào mặt ai? Thật vậy, không đời nào tôi lại chào đời ở đây, trên manh chiếu cói và trong tiếng khóc hàm oan. Tôi phải được sinh ra ở một nơi khác.

Không bao giờ có những thứ ấy.

Không bao giờ có đoạ đày.

Ai đoạ đày ai?

Mà chính là tôi.

Tôi đã ra đời. Chính là tôi. Tiếng khóc của tôi đang vang khắp những dãy hành lang đầy bóng tối. Tôi nằm trên gối mẹ và nhìn khuôn mặt nô lệ của cha tôi trong ngục thất. Tôi thét lên. Cha mẹ tôi khóc ngất vì sung sướng khi nhìn thấy đôi cánh sau lưng tôi. Đôi cánh còn đầy lông măng và yếu ớt nhưng rồi tôi sẽ đập cánh trong nay mai. Tôi sẽ bay qua những song sắt đó và loan báo về những cái chết trong ngục lao, rồi bay xuống sườn đồi, hái những chùm hoa thạch thảo để cài lên tóc mẹ.

 

 

-------------

Đã đăng:

Nam  (truyện / tuỳ bút) 
Mùa đông đến rồi. Những cơn mưa máu lại táp vào cửa kính. Tôi nhìn ra ngoài vườn, ngắm những bông hoa ướt. Những cánh hoa rụng xuống ngập chìm trong nước. Trong nước, những cánh hoa ấy có thở được không? Có thở được không?... (...)
 
Thét  (truyện / tuỳ bút) 
... “Cha ơi, chờ con với.” Tôi nói nhưng cha tôi không nghe thấy. Tôi chạy theo cha. Dưới lòng đất hình như có tiếng thét, có lẽ đó là tiếng thét của mẹ tôi. Hai cha con lao đi trong đêm tối. Lao đi như những kẻ mộng du. Những kẻ mộng du rớt vào hố thẳm... (...)

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021