thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chàng Lau
 
 

Gió

 
gió sông năm còn thổi
mưa tầm tã
uuuuuuuuuuuuu...
muôn ngàn gió
quẫy
nghìn triệu lá
nói thầm.
 
em đã tiếng khóc nghìn năm
 
gió: “Tâm ánh sáng?
- Nhưng cái gì là ánh sáng?
 
gió: “Em cú mèo.”
- u ơ u ơ ù ờ
- chàng Lau ở đâu?
 
gối đầu vào ngực của mùa xuân ký ức
sống lại kia sông vọng xông qua
lời thở than thành phố:
  “tâm hồn chung cư, bụi và em.”
 
ngòi bút dùi dũi
dọn mang theo điều gì
buổi sáng nguyên thuỷ
 
nhà hàng hạnh phúc:
- Chúng ta sẽ mua 44 mét vuông.
- Còn tâm hồn?
 
gió là thổi.
mưa là tạnh.
người là hết.
chõng tre.
cái tóc chen
mái chân
khua qua ở đâu
hôm nay
gầy mai?
 
 
 

chiếu qua rừng lau

 
mắt chiếc biếc 
chiếc chiếc
dênh dênh
da nâu
cái dại
miền tròn căng
ngực tháng ba lép bép
mềm mại trên da anh
và ngủ ngày
mai
gió trở về
 
- dạy cho nàng sống nhiều kiếp.
sống không dừng lại.
 
- em không cần bất tử. chỉ cần anh.
 
 
 

ngạt ngữ

 
 
ngoi lên từ trong thành phố chết
ho hiên
người tốt nụ hôn
buổi sáng:
“anh chỉ biết đến bộ lạc thôi ư.”
 
lang bang nơi trần thế
nhấp nhánh
trong ánh lửa
ở bãi Lau
cây nắm cơm
bùi ngùi
 
- giờ gặp lại?
 
cơ thể có tiếng cười
 
ai đã
li dị thời đại mình
ai chết
trong thông sinh sản
 
ngôn ngữ
của nàng
của chàng
chiền chiện
viết hoa tất cả
Em i à Châu Nương
 
 
 

“Mai tua anh về xứ ấy”

 
xứ Bắc, miền Trung
 
“tua anh về nơi tận hạnh phúc.”
cám ơn
lại mảnh đất này
 
chìm ngập trong
nợ nần và tội ác
từng đoàn
linh hồn
bơ thờ
sông
 
 
 

Bát âm

 
bóng sử 10.000 năm
“Không phải tên độc chứ?”
 
“Nhựa cây?”
máu cây
đâm chồi lộc
 
thơ
lau sậy
sự sống
hu huýt hue huýt
 
tỉnh dậy rực sáng
từng đoàn linh hồn
đuốc lau
 
người đeo hòn đạn lửa
ngủ biết đi
kiếm kéo lê
bất toại
 
lịch sử
phủ gọi chuông
 
Phường bát âm:
chị, nào!
thương vàng, nào!
tuỳ các vị
chia nhau thế nào, tuỳ!
 
 
 

tôi xin

 
linh hồn bãi sậy
còn mười vạn quân thù thì sao?
 
“chúng ta, trừ chúng ta!”
 
đoàn quân rì rầm
qua độc
chờ sẵn
anh nghe tiếng bát âm khua
 
trần như nhộng bay lau lách rực sáng
“Em vào tiền.”
“Anh vào số phận.”
 
nhưng số phận là gì?
 
Phường bát âm hát vang:
“chào thần truồng!”
 
trong chim sa như trấu
thần truồng đi đến
rung trống đồng
 
muôn vật bật khóc
lòng đỏ phù sa
 
 
 

cái bóng

 
dòng sông
sông bèn hỏi:
“mi là ai?.”
 
bóng nói:
“ta đâu.”
 
bát âm cất lên
bản hoà ca
- thần truồng.
- sức mạnh
- đi máu
- từ hôm nay
 
vẫn làm
em sướng
tim
mang tên đồng
 
bong bóng của đời em
anh
từ sông đi mãi vào sông sống
chài lưới
chìm
lặn
nhà máy lên trong nầm mồ
cái tan ra
khi giọt giọt mưa người
 
 
 

“mặt trời bị bắt”

 
những nói
- mặt trời mệt quá rồi.
- chúng ta thì sao?
 
giận, kẹt mạng
 
ai
em
tóc rụng tơi bời
lãng mù loà
 
tấm đỏ phù sa
 
 
 

con mâu

 
ta không bước ra khỏi câu thơ của mình
tiếng xích theo bước chân
ta chỉ
mũi tên
 
thuyền dừng
binh lính hiện tại tương lai
mờ mịt sông hồ
không tên họ
tử chiến trong tiếng kêu gào si mê
- giết
- hết
 
không kẻ nào đi lượm chiến lợi phẩm
chiến người không bao giờ chết
         mắt mở ca hát
 
- ngươi đã phải hết
 
dàn bát âm khóc than:
“linh hồn sẽ tròn mãi”
chìm rìu, ngày tháng, nỗi nhớ em
 
 
 

chiều nứt

 
chui xuống đất
đá lở vỡ năm tháng
người
bóng cá
người em gái nhỏ sợ ma
 
con
xuống sân lồ
 
nằm xuống
quê hương ngồi
bên dòng ngựa cuối ngày
rơi xuống ruộng
 
 
 

mặc cho

 
lịch sử chiếc áo giáp
trôi dòng sông
kiếm
con mắt biết buồn
 
 
 

trần một quê hương

 
- yên nghỉ
- của mình
dương những lời thơ
 
 
 

tướng Dụt

 
 
Dụt như mưa
lính chẳng thưa
 
quân thoát khỏi đất này thôi
“Ta xứng với điều đó
rất
người phi thường
không đáng phải bỏ mạng.”
 
mọi cái chết
đều
như
trăng rớt
 
đầu họ
chúng ta cũng làm điều này
với súc vật
 
một
kết thúc
những gì
về
đã phát hiện ra vùng đất sình lầy này
ngài
mọi thứ
con người, lịch sử, tôn giáo và lãng quên
 
chú:
“Đại quân vượt biển đến đây, khủng khiếp, quân thù không, lối thoát ra biển... đã để lại một... và chính nàng lại là người tình.”
 
 
 

“chiếm đoạt”

 
thực phẩm của cải
giống
sự lãng quên
 
Châu Nương nói rằng
“tinh có tất cả.”
 
tướng thống soái:
“đó
thành tro tàn.”
 
đàn cá
đôi
li liu
 
đàn chim ri
chẳng khát
không sao lãng quên
 
 
 

Châu nói

 
“ta nơi này”
 
Dụt nghe
trong bài ca Dụt
dục vọng hoàng đế
ngươi
 
cả vũ nữ
tất cả binh lính
kẻ thù
nấm mồ của ta
chôn cùng
tất cả
 
 
 

không dấu

 
mũi tên độc vun
tướng
 
xuống
gọi mẹ mình
 
trí khôn dụng
giấc mơ thánh
cái chết thì không, cái chết
 
không một văn bản cổ
có những gì?
 
tên độc:
“hạ kẻ thú rừng.”
 
những cái xa không dừng
tiếng nói nhanh hơn
 
chào kẻ thù
 
chúng như chờ mặt trời
cuộc sinh tồn đã dừng lại
để đợi ngươi
 
 
 

nàng về

 
mặt trời không mắt
kiếm
tủi nhục
của những quê hương
 
tan ở
đâu?
 
nghe
đem
hoan lạc viết da người
 
 
 

kìa

 
chàng tỉnh dậy
rồi
cái chết
đã lìa bỏ quá khứ
 
dương vật cũng sống lại?
đi vừa hát
 
đã tắm mát trong dòng sông không cạn
linh hồn
ơi!
 
dù căm mãi ở bên chàng
 
 
 

ch... i... ung!

 
thức
bong lịch sử
những chuyện hoang đường
bài ca
 
nắng nâu rực
 
“lại rồi?”
 
 
 

mũi thời gian

 
mang tên em
kẻ thù
đeo thanh gươm lịch sử
đám
phá huỷ thời gian
 
không, anh đã trở thành
kẻ nô tỳ
quân
giống
sự văn minh
lẫn bạo tàn
 
con yêu tinh chưng cất
thuỷ triều lửa
 
“sinh tinh khanh khách”
“không dùng đến ngục tù.”
 
chàng
giật!
rồi tắt ngấm
 
chàng
lãng quên
            cố
cố cùng
sau những cơn khát,
lại tới?
 
sẽ bát ngát và cảnh vật trong ngần
 
 
 

cô dâu

 
người
chưa khôn
 
còn anh
gửi thư 1.000 năm rồi
 
vừa đứng
còn lại
những gỉ đồng
 
từ chối hợp cẩn với ngày hôm nay
nàng ư?
quay đầu lại
 
con hổ vụt bay
chỉ nghe tiếng những răng hổ
khô khốc
mái tóc của nàng
buông xuống, thấm đỏ
 
 
 

Innet

 
xưa, và vũ khí
mênh mông
 
xác người
vẫn còn chứ
 
người ta tìm
thấy hũ vàng?
 
chàng nhìn đó
lầm lì
 
hãy cho bới lau sậy
 
Khảo cổ học đích thực,
đền bù
suy đồi.
 
con gái đi trong rừng sậy
 
“Xin lỗi,
lại yêu cầu của mình hoặc bạn
đưa ra
quá mức đều lố bịch.”
 
chiến trường, không phải mồ mả
chàng muốn
không phải là
 
phải sợ điều gì?
 
trừ hết những
diệt tất cả những
để tiêu
cảm của con người
sức mạnh nhà băng
 
 
 

áp yêu

 
để được tôn thờ
 
dòng sông bao giờ thức dậy nữa
 
chàng bị kẹt
giữa đình chùa miếu mạo
vũ khí mới sơn son
 
đâu là hoà mình vào biển mặn
hùng vĩ
đã sưởi ấm chàng
hơi thở chiều
 
nhỏ bé đang tự đào huyệt
chôn đi
sinh mệnh của mình
 
 
 

phục kích

 
trận giục giã
hao sinh
lực quân thù
quả cảm
được trang bị dao găm
thông minh và
nhẹ lướt trên mặt
lật úp.
“sự bất tử
xương
chúng ta.”
 
mác đại đao và chuỳ bổ nhào
chìm nghỉm
cho thêm nhiều khiên mộc
họ núp
bằng gỗ khắc những hoa văn
 
 
 

khi thời gian

 
gắng leo lên thuyền địch
đại đao
nện vào đầu
cùng, những lưỡi câu liêm
 
có người
lên thuyền
tung dao không biết ngoại ngữ
 
đánh thẳng vào trung quân
hẹn ngày
bao giờ trở lại
hi sinh cũng khuyết danh
như tác giả ca dao
 
 
 

thực dụng

 
đêm nhụt quân thù
đồng ca cất tiếng.
“ôi đền miếu nà
linh hồn sống dở kia?”
 
xác hồn nằm la liệt
mồi hổ đói
những kẻ trung trinh
nhớ về chủ nhân
người chủ đích thực
và vĩnh cửu
 
tiếng hổi xào xạc tự xa xưa
 
 
 

chỉ có điều gì

 
sông Hằng vẫn đêm đêm
đi tìm chàng Lau
nàng
khiến
quân ta
rời rụng vũ khí
tiếng hát của đàn bà
nó làm cho những đẫm máu chợt hanh khô
 
bị bắn chết bởi nỏ ngắn
xong nhiệm vụ, đội quân
đã nhảy xuống nước
 
đến xuống bắn vô số mũi tên lửa
đội lưỡi, gươm hua
hua vô dụng
Dụt, chìm nổi.
máu ra khắp linh hồn
 
 
 

nhờ khoẻ mạnh

 
dìm họ xuống nước cho đến khi
tắt nước
“quân đâu dễ hết một ngày.”
 
“chẳng thấy chàng.”
xác suất của sai lầm
bơi vượt qua
gươm giáo
đã lách về phía vùng đất bị xuyên thủng
đâu là kẻ thù
 
nàng không
chỉ bơi đi
- Lau.
thầm gọi tên chàng.
 
 
 

sau ta

 
là các linh
“đúng, lấy những vị thần.”
 
nàng bơi
buổi chiều miền Kinh Bắc trầm mặc u buồn
 
Chàng tỉnh giấc trong quen thuộc của chàng
cái lều thuộc da
ngọn mây
chỉ biết
cuộc xâm lăng tính dục
giờ đây,
đạo quân ra một thế giới hãi hùng
 
cô gái có
tóc mai như cỏ đẫm sương mờ
 
 
 

yêu chàng

 
nằm trên chõng tre
một ít đi, xơ xác, tan tác
gì?
chiến tranh
nhất là của những quê hương
 
bìm bịp
kinh
chết tắc
kẻ bại đều đi vào bài thơ
kẻ cộng sinh
chàng chẳng biết gì
thừa lịch sử
làm ẩn ức
đôi khi, ẩn ức làm từ câm lặng ấy cất lên
trống trận dục dồn
táo tác
 
 
 

trong đục

 
chàng nghe tiếng sóng ngôi chùa
trên con sóng của dòng sông
màu đại dương
 
đang ở đó
đại hồng chung ông lồ
linh hồn chạy thoát
khỏi đáy
ký ức của cá nhân
 
có những đại dương
những vùng
xác thịt nô lệ tinh thần
 
 
 

không

 
kêu gọi những linh hồn hoảng dại
- hãy
- như một
- chất ngất rơi xuống nước
- đem theo những cuối cùng
 
của ngươi
suy nghĩ
đấy?
 
chuông tai kinh khủng im lặng
 
vũ khí bị phù sa ăn sống
hư ảo
biến mất lý lịch
biến mất tích
đã đi thì chẳng khác gì
hoen rỉ
 
 
 

hầm mộ nỗi nhớ

 
đột nhiên,
đột nhiên
đột nhiên
xuống mép nước
 
sông vào thành phố chật chội, ngổn ngang
giật mình nghĩ đến
ơi!
ta muốn nói chuyện với thần truồng
 
tin vào tình yêu ư?
tin vào câu chuyện thôi
 
kể câu chuyện chiến tranh
sở hữu
“liết.”
giấc mơ
kinh tế thị trường đã có
thời tiền sử
như một thắng lợi tinh thần
 
 
 

không sông

 
gió, tiếng lá, nước trở người
lúc mặt trời
lặn nổi chìm hãm
thiền sư một cây sậy bạc phếch
 
người
chỉ là một bài thơ
 
 
 

nàng bảo

 
em thích
bạn của chim
dâu của quê hương
cũng là kẻ thù
 
hiện thành
một đám mây, mềm mại
sợ hãi
“tổ tiên em là nước uống.”
 
chỉ hiện thân
được từ chân đến cổ
nàng một cơn mưa
 
cho chàng
đầy cái lều này
không cần nhiều như thế
 
hãy
– nàng nói –
 
người đó phải
người đó thực đáng sợ
phải là chủ của rừng lau
 
chàng đi  trôi theo
dòng nước rồi
 
những cây chìm nghỉm
đã phai thuốc độc
 
 
 

khua nhẹ vào mặt sông

 
nổi lên
 
lên lưng con rùa.
“chờ anh.”
 
thế kỷ nào rồi không?
ta vào biên chế.
 
hoàng hôn
hiện dần lên cùng ánh mắt
cá sấu chờn vờn
 
huyền thoại phát tích từ câu chuyện cổ
các câu chuyện
những đêm tối trời, không trăng sao
 
ngọn đèn le lói
họ quẩn quanh
trong các dòng nước lạnh giá
 
đến và gặp được Cô.
chính họ
 
đã bổ sung họ vào
đúng nửa đêm,
dòng sông bừng mọc lên bãi bồi.
 
khuôn mặt họ thực u trầm,
như những phủ điện.
 
trầm tích có thêm một chút tưởng tượng
từng mảnh vỡ
loanh quanh ngã ba sông
 
thấm đẫm sương
vỗ cánh
 
quá khứ như một gánh nặng
ghi vào chính sử tận
mắt chứng kiến
“đạo quân của ta ở đâu?”
 
con rùa trên dòng sông phẳng lặng
 
 
 

Hai mươi chiến thuyền

 
 
với đầy
những hàm răng cá sấu
tập kích triền miên
lương và lương thực bị thiêu thành tro 
bị trói vào cọc buồm
bên cạnh thi thể
 
“vương
không trở thành
người tình
của thế gian.”
 
tướng quân bắt trói nàng.
“hãy đầu hàng đi.”
binh lính tuyệt vọng khi
cạnh nàng, họ nói,
“nước sẽ về sông Hằng.”
 
không
về tình yêu
 
đi chinh phục, để tồn tại
nhảy xuống sông để đỏ ngầu
 
 
vô số nỗi tuyệt vọng chết
ở xứ xa
chỉ là đôi mắt
ghi hàng ngàn con cá sấu
 
Dụt gào lên
“ta sẽ xây biển khơi kia cũng sẽ mang tên nàng”
 
khỏi vòng vây trùng điệp?
 
buổi
liều lĩnh trở về,
những đoàn lau sậy,
cung tên tua tủa mép bước
 
sáo diều thật kỳ quái
 
tiếng diều vỗ mạn thuyền
lau sậy bé nhỏ bay đi
 
“ta và cả tôn giáo.”
Dụt gào lên
 
nàng nhìn chàng rực sáng
không cần những
 
 
 

quên ư?

 
 
cười thật
buồn cười thật
vương thoại và tình yêu  
 
thi công...
 
chứng minh điều đó đi
 
vũ khí nát này ấy à –
chẳng giá trị gì đâu
-tưởng gì.
 
chàng:
“dấu vết của chôn vùi. bí ẩn.”
“ngoài trách nhiệm của tôi.”
 
“xin anh nói rõ hơn bằng chứng về những linh hồn.”
 
“tôi tin vào may mắn.”
 
“đẹp gì cũ nát.”
 
thành phố của tôi
dòng lau
có ý nghĩa gì?
trên thềm chùa
khuôn mặt xanh xao
lấm tấm
Cô thanh thản lạ thường
trên lá chuối
chìa tay
                     cho anh
nổi theo may
 
 
 

chờ đợi

 
sẽ có linh hồn –
vào sau tượng đá
 
trên những cành
ta cần đến mày
 
chàng
xuống sông
trên cổ một túi bùa
cứ đi
au sậy mọc theo bước
 
những con thuyền đắm
ao đồng sắc nhọn
 
kêu lên
trên tay chàng
một cơn gió
 
 
 

chàng đi

 
phăm phăm giữa
xuất hiện giữa
vương quốc không ngoái lại
 
rừng lau cô độc thảnh thơi?
ai hiểu cảm giác nhìn thấy?
 
bước đi
bên những tổ vạc xác xơ
êm như nhung
 
cởi bỏ
chỉ  xuôi theo chiều
gió mà đi
 
 
 

miếu hoang

 
mặt trăng như đoàn tàu đêm
ngổn ngang mà chẳng có gì để lại
chui vào ký ức Châu Nương
 
con chồn bông lau
chíu chít
mắt tròn xoe
 
đám ngói vụn
vén bụi
tối om
hốc mắt lấp lánh
mục rỗng
 
người con gái đang đứng đó
nhìn cười
 
nàng đó ư?
 
dàn đồng ca:
hôm nay trong cái miếu tối tăm.
trong cuộc đời mình
sự dịu dàng đón chàng
bằng vũ điệu
quên lãng kẻ thù chính mình
vết thương còn rỉ máu, tiếng của vô tận
lạnh buốt.
 
 
 

Ngôn ngữ

 
nó là gì
sao chàng nghe rõ tiếng cuộc đời
phủ góc miếu đổ nát
 
ánh sáng tượng đá
không còn nghi hoặc nữa
“ta đã đi tìm nàng.”
cái miệng cười
 
chẳng có gì đâu
 
“ta đang có tồn tại.”
 
âm thanh
lao xao của chàng
bằng đá xanh rêu
 
sự tôn kính về chuyển lưu
giường thay cho chõng tre
con người sinh ra từ đó
 
không ai nghĩ
chìm vào phiến đá mỉm cười
 
 
 

Bữa tối

 
bữa tối được dọn ra
rau và đĩa trứng tráng
đôi đũa lau cà
 
“chúng ta chỉ còn mặt trăng” – bà cụ móm mém.
 
“chào đêm tối vĩnh cửu.”
cô gái đến trước mắt chàng
 
Cánh Tay Của Quá Khứ.
Đôi Vai Của Ngày Mai.
Cánh Tay Hôm Nay.
Cổ Tay Nào Đây.
Ngón Tay U Buồn.
Bắp Chân Chuyển Dời
Ngón Chân Khóc Thầm.
 
“Châu Nương!”
 
từ cử động của quá vãng
nàng đổ gục
đắp chiếc áo mùi trầm gió
 
 
 

vũ trong không trung

 
sóng biển lùi dần
 
chậm tới mức
chỉ có
nhắm mắt thật lâu
 
tóc múa lên
 
từng cái lông mày
của đồng bằng cổ đại
như những mũi tên cũng xuyên dần vào làn da chai sạn
 
giấc mơ
gọi tên Châu Nương
 
một giọng bồi âm tinh khiết:
“Châu Nương.”
 
 
 

nơi cọc buồm

 
làm mồi cho tên rơi
chàng trông nhờ đối phương giải quyết số phận 
không thể phá vỡ vòng vây
tuyệt vọng đầy ắp những con thuyền
trôi lang thang
các cuột tự sát bằng thuyền
 
“đến lượt chúng ta”
Dụt nói với Châu Nương
 
cái tôn giáo đã chết đang ngả sang
màu xanh thậm
các vì sao di cư
 
đoàn chiến thuyền tìm chân trời tự do của nó
biến mất tại ngã ba sông
 
phép thuật cũng như khoa học chiêm tinh của nàng
những biến động trầm tích
hợp trong nó nhiều kinh nghiệm về tồn tại
không lưu truyền
 
Dụt muốn kêu gọi binh lính của chàng cải đạo
nhưng
âm thanh trong suốt, vô tận,
y đã nói bằng tiếng của loài dơi.
 
 
 

đi

 
hành thiền trên mũi tên thuốc độc
 
đại hồng chung đã tắt đáy sông
xa xa sương trong
sông ai chẳng chờ mong
 
rừng lau sắp sửa
bốc cháy
xoá mọi dấu vết vây hãm lịch sử
mênh mông
chiều trùng điệp
 
nàng nói. “em đang cạnh chàng đây.”
 
“chàng là những vết đau.”
 
“không phải con chim mà các tôn giáo đang mở rộng.”
“chàng phải bắt đầu cuộc sống mới, không phải là thánh thần.”
 
 
 

chàng Lau

 
những sợi dây đang siết chặt chàng
“không! thà trói ta vào cọc buồm còn hơn.”
 
ta cảm giác rõ sự giam cầm
trong những giới hạn
của thần linh
 
- anh yêu!
cuối cùng đã đặt chân đến
dòng sông này
 
sửng sốt
không có dấu hiệu gì của bản thân
em ra đi với đôi mắt biếc
 
 

sáo diều

 
bơi trong dòng quên lãng tìm em
chàng đã
dính đầy sông không chảy
tiếng khóc bằng hai thứ tiếng
 
âm mộc nhất mà anh từng nghe được
đó là tên người
 
 

lá thư

 
người ta
sống bằng săn bắn hái lượm
ăn lông ở lỗ
 
đêm đánh lửa bằng những viên đá bảo tàng
 
giao hợp theo mùa
bản năng thông thường dễ suy thoái
sự hợp tác của các bộ lạc không bao giờ thành công
 
 
 

thư viện

 
nó sẽ diêm dúa
như ngôn ngữ lúc suy tàn
dị tật tư tưởng
 
vị thiền sư đang có trong phòng đọc
cây sậy trên tay
cuốn sách bằng đồng viết về chính ông
 
tư tưởng méo mó tràn ra bên ngoài
đi vào tương lai làm gì
tìm ai ở nơi không quen biết
 
đuổi theo ông ta
 
nhanh hơn thời gian
nhưng đã
đánh rơi một cây sậy nhỏ
 
 
 

chú

 
bật điện thoại di động
một tin nhắn mới
 
bước chân nặng nề kinh khủng
cái quái gì thế
 
chàng quỳ xuống bãi cỏ
chân hoá đá
 
tiếp theo, đôi tay chàng
nó cứng đơ, cuồn cuộn cơ bắp
sau cùng là dương vật
 
mọi thứ cân xứng, đẹp đẽ
bằng đá hoa cương
 
chàng thành biểu tượng
của loài đàn ông tuyệt mỹ nơi công cộng
 
người tập thể dục trong công viên
ùa đến
lao nhao chụp ảnh chung
 
đám sinh viên ngổ ngáo
tỷ mẩn sờ vào của quý của chàng
 
Bắc Ninh - SG, 2007 – 2009.
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021