|
Chùm thơ
|
|
(Đinh Linh dịch từ nguyên tác Anh ngữ)
Cùng với Ezra Pound, T.S. Eliot và Wallace Stevens, William Carlos Williams là một trong những nhà thơ quan trọng nhất của phong trào Hiện Đại (Modernism) trong thi ca Mỹ. Ông sinh năm 1883 và mất năm 1963. Ông học ở đại học Pennsylvania ở Philadelphia, cùng lúc với Ezra Pound và nhà thơ Hilda Doolittle. Khác với Pound và Eliot, hai nhà thơ Mỹ sống nhiều thập niên ở Âu Châu, và chết ở Âu Châu, ông sinh ra và chết ở một tiểu bang, New Jersey. Ông hành nghề bác sĩ để kiếm sống. (Stevens làm ở công ty bảo hiểm; Eliot cày ở nhà băng và nhà xuất bản; Pound ăn bám vợ.) Trong bốn người này, Williams đượm mùi Mỹ hơn tất cả.
Xe Cút Kít Đỏ nhiều lắm lệ thuộc
vào
một xe cút
kít đỏ
phủ láng nước
mưa
cạnh những con
gà trắng.
Cử Chỉ Có những hoa hồng, dưới mưa.
Đừng cắt chúng, tôi nài xin.
Chúng sẽ không tồn, cô ấy bảo
Nhưng chúng quá đẹp
ngay như vậy.
Ừa, thì tất cả đều có một lần đẹp, cô ấy
bảo,
và cắt chúng và đưa cho tôi
vào tay.
Đây Là Chỉ Nói Tôi đã ăn
những trái mận
nằm trong
thùng đá
những cái mà
có lẽ bạn
để dành
cho điểm tâm
Xin lỗi
chúng tuyệt ngon
rất ngọt
và rất lạnh
Danse Russe Nếu khi vợ tôi đang ngủ
và em bé và Kathleen
đang ngủ
và mặt trời là một đĩa trắng lửa
trong sương mù tơ tằm
trên những cây sáng rực,—
nếu tôi trong phòng phía bắc nhà tôi
múa trần truồng, quái dị
trước gương tôi
phất áo tôi qua đầu
và hát dịu dàng cho chính tôi:
“Tôi cô đơn, cô đơn,
Tôi đẻ ra để cô đơn,
vậy là tốt nhất!”
Nếu tôi chiêm ngưỡng cánh tay tôi, mặt tôi,
vai tôi, thân, đít
nổi bật trước tấm màn màu vàng,—
Ai dám nói tôi không là
thiên tài hạnh phúc của nhà tôi?
Những Lời Cuối Của Bà Nội Tôi Có vài dĩa dơ
và một ly sữa
cạnh bà trên bàn
gần giường hôi, bừa bãi—
Nhăn nheo và gần mù
bà nằm và ngáy
thức dậy bà rống lên
quát tháo đòi ăn,
Cho tao cái gì ăn—
Họ bắt tao chết đói—
Tao không sao nếu không đi
nhà thương. Không, không, không
Cho tao cái gì ăn
Để tôi đem bà
vào nhà thương, tôi nói
và sau khi khoẻ
bà làm gì thì làm.
Bà cười, Ừ
mày làm gì mày muốn trước
rồi tao làm gì tao muốn—
U, u, u! bà rống
khi nhân viên cấp cứu nhấc
bà lên cái cáng—
Như vầy mà mày bảo
tao thoải mái hả?
bây giờ trí bà trong—
À mày tưởng mày khôn
bọn trẻ tụi bay,
bà nói, nhưng tao bảo mày
mày chẳng biết gì cả.
Rồi chúng tôi khởi hành.
Trên đường
chúng tôi đi ngang một hàng dài
cây du. Bà nhìn chúng
một lát qua
cửa sổ xe cấp cứu và nói,
Tất cả mấy thứ
bù xù ngoài kia là gì?
Cây? Ừ, tao chán
chúng rồi và xoay đầu đi.
|