thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Gã ăn mày quê nhà trên trái đất vô trú xứ
 
trái đất có những ngày những tháng những năm
gió     khuân những tấn cung tên sắt thép hơi độc lên mái trời
bầy quỷ đói phối khí hoà âm hú rền cùng thinh không sầm sập
âm binh chớp động sấm – liên bản hợp xướng    rợ man...
 
hàng cây bứng gốc ném ra ngoài nguồn cội, đứng bằng đầu
lá đã dọn sạch
rừng tóc hói thông tuệ thôi bay
bao nylon rác và biểu tượng vàng thu thôi không chạy nhảy lông nhông
lồ loã đội mưa trên đường phố xám thảm cỏ sầu
 
chỉ còn lại mặt trời đen độc nhãn lưu đày bên ngoài trái đất
đỉnh rock & roll hằn vết chiều trôi lăn máu lệ oà vỡ...
sao hôm đơn lẻ rưng rưng niềm khát tái hiện giọt sáng giữa trời quê
 
                   “không lẻ loi, mặt đất khốn cùng lạ xa
                  vẫn còn đó dấu chân biển vỗ”
                  mây khói sóng sông hồ đồng vọng...
 
và bầy kiến vàng (đỏ đen) lưu vong. nơi đâu, bên lề đời sống
một / những thời đứng ngồi sờ nắn tận cùng cái giá tự do nơi mỗi
vết xước nhục nhằn bong gân, đôi giày cùm xích há mõm nhức buốt
những đốt xương ngục tù vỡ nát diễn xướng ca hoan...
trên hành trình vũ hội kiếm tìm vụn mảnh ký ức quê nhà làm hành trang
và nỗi nhớ lênh đênh vô định    oằn lưng    không trụ chống
Trái Đất Người Tình Yêu Dấu ghẻ lạnh:
 
                   “ở đây không có quê hương với ai cả!”
                   mây khói sông hồ tụ tán vọng âm...
 
tuôn ra đờm dãi nước mắt từ túi ngực gã ăn mày quê nhà
lời hát    “diaspora”...
máu họng trào tửu khúc biệt ly về chốn thiên phương tứ tán
lại sôi réo nơi cuống rốn đứt lìa của bầy người vô trú xứ lang thang
vết dao cắt ấy thêm một lần ký ức dài lông cánh thêu dệt
quê nhà thẳm xa ấy thêm một lần tay cong níu với thăng hoa...
 
nơi góc xó 46 Lovoni Street, xứ sở Kangaroo
người hoạ sĩ già soi gương tự họa chân dung mình
mắt nhìn trừng nét cọ    đỏ úa    màu tang
một chiếc Lá     khô chết    lúng liếng treo bên ngoài nguồn cội
mồm lưu vong      há hốc    
dài ngoẵng (từ quê gốc đến xứ người, nửa vòng trái đất)
trong kẽ răng, lằn môi vết nứt còn nâng niu nắm níu ủ ấp
một nhành vạn cổ khát vọng Quy Cố Hương
và lời hẹn:     mai, vĩnh viễn     bặt âm tiếng.
 
09.06
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021