|
Thơ
|
|
Trước cổng đóng gió Trong hành vi cưỡng đoạt điều không thể
Đêm bệ vệ khép cổng
Giữa rừng cây cúi rạp
Giữa bầu trời không thể nhốt và ánh sáng không thể giữ
Cánh cổng đóng - đóng lại - đóng trước gió
Chúng ta và chỗ nằm của chúng ta
Bị ném ngoài gió
Tôi nhìn lại đêm trên đầu và hơi thở căng trải
Ý thức rách
Nhìn lại đêm trước mặt
tô thâm mắt các bà vợ
đọng thâm môi bạn bè
lõm thâm bụng các nhà thơ và trẻ
Nhìn lại đêm từ gáy
nắm tay cầm chuôi
ngón trỏ cong siết
và cú đạp...
Tôi lăn ra chiếm chỗ nằm
Và lún theo người nằm trước
Chúng tôi trôi ra phía quảng trường
Tự nghĩ là loài cá
Nhằm tưởng tiếng giày kinh động đã lùi khỏi ký ức
Và trồi lên một linh hồn không thoát
Trước cánh cổng đóng gió
Chúng tôi thò đầu như loài giun cụng cửa thiên đàng
Nhún nhẩy - vung tay
Ngây thơ hơn nữa
Dễ tin thay! cái chúng tôi thực có
Trước hai cánh sắt, song nhọn, nền mầu
Trước ánh đèn soi những cụm từ
Nơi đây:
Tượng đài giáo điều đang sợ lạnh
Gió không được phép vượt qua!
Dưới bảng hiệu Tôi thích đọc lúc đang đi
từ chân tháp nhà thờ
từ đỉnh tháp treo cái nón đính hiệu
chính Thượng đế sẽ đội lúc ngài buông câu
trong cái hồ cá chết
Tôi thích đọc lúc tì cằm trên gối
mây kéo bảng hiệu đi
kéo đại lộ đi - kéo đám người hối hả
có cái gì đó ăn được!
những ai có quá khứ không mù, không què
bảng hiệu sẽ là hộp bánh mở
Tôi cũng thích đọc lúc nằm
Chữ - chữ bu quanh như bầy muỗi
chúng dệt những sợi máu thành tấm đắp
cho giấc mơ và cho nấm mộ
Tôi lại phá vỡ im lặng, đọc to từ phía trong
Nhưng không ai vào được trong tôi
Nói cái gì đó khác!
Tốt hơn lại đọc cái bảng hiệu
Như cách đọc của đứa bé quê ngày đầu lên phố
Trong nỗi lo lạc đường
đọc cảm nghĩ to tát
đọc tìm sức mạnh tự dối
đọc để không hiểu rằng ngữ nghĩa dắt ta đi
tìm điểm không thể tới
Trong những vạch thông minh chuẩn
đọc cả tin rằng công bằng đã lấp chỗ khuyết
đọc tự tán thưởng tầm vóc mọc cánh thời đại
Trong dáng ngơ ngáo sợ bỏ sót
đọc vào chỗ ánh sáng sinh ảo tưởng màu nóng
đọc vào lõm bóng tối phủ ma thuật lưỡi dài
đọc trên lớp ám muội và trên mặt giả trang
Trong lớp ẩn trang che giấu tánh ngu
đọc để tưởng không gian được trói vào những cột
Không gì dễ đoạt hơn bầu trời đó
đọc để đếm bước chân đo chỗ nằm của bóng
những cái bóng đang ấp lý tưởng
Không gì quan trọng hơn việc bỏ thời gian làm chuyện đó
Trong nếp nhăn trên trán đã thành sông
Từ bảng hiệu này tới mạng nhện và cả bầu trời
không màu phía sau
Tôi đọc vào chỗ trú của tự do và sự thật
Phơi thứ tự do đầy chất dinh dưỡng và cái thật
là thứ hình phạt triền miên
Tôi đọc - mọi cách đọc khởi đi từ chỗ bị đe doạ
sẽ chết nếu bước vào.
Tháng 5.2000
|