thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Của những người sinh ra
              —gửi Hoàng Ngọc Biên
 
Có những người cười như khóc
có những người khóc như cười
khi ta sinh ra ít nhất cũng có hai người cười
một là mẹ ta hai là cha ta
dĩ nhiên!
còn ta ta cười hay khóc
ta mừng rỡ điều chi
được mở mắt nhìn người
được ngửi mùi éther
hay được nếm vị bùi của bầu sữa?
chắc chắn là ta đã không hiểu được
có những người cười như khóc
lại có những người khóc như cười...
khi ta nấc lên từng hồi
những tiếng oa-oa
mẹ ta – bà Nữ Oa đội đá vá trời –
nhìn ta khoan dung
còn cha ta
ông đã nghĩ tới những ngày lặn lội
nơi rừng xanh núi biếc của ông lang nhỡn?*
ta ta không thể khóc
cũng không thể cười
khóc với cười là những triệu chứng suy đồi
của những kiếp người về sau...
ta oa-oa để báo hiệu
cùng mây trắng qua cửa sổ
cùng con gi sừng làm tổ trên cành cọ
– con chim mang trên lưỡi một chiếc nhẫn –
rằng trời đất mênh mông đã có ta
ta cũng mang một hạt đá quý
– trong miệng –
ta vật vã trước     một kiếp nổi trôi
với gió
ta ngang ngửa trước     như một cọng cỏ
ta chờ ta chín tới và ánh sáng tỏa ra
từ hạt ngọc ấy
ở cõi đời mà ta sẽ biết tiếng khóc tiếng cười
của những người sinh ra.
 
                                          18.01.2005
 
--------------------------------
* Ông lang thời xưa chuyên chữa các bệnh về con mắt, bảng hiệu trước nhà thường vẽ một con mắt. Truyền rằng ông đã «lên tu trên núi biếc» để «thấy đôi vợ chồng chim chích đang ríu rít bên nhau…»
 
-- Bài này đã đăng lần đầu trên báo Người Hà Nội số 8, ra ngày 25.02.2005 và đăng lại trên tạp chí Sông Hương số 193, tháng 3.2005. Lần này, có sửa một chữ. (DC.)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021