thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Tự do đâu là khúc hát nửa vời
 
Lời toà soạn:
 
“Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do” là một cuộc chơi do nhà thơ Nguyễn Thị Thanh Bình khởi xướng. Trong cuộc chơi này, các nhà thơ sẽ tham gia bằng cách viết một bài thơ kèm với một tấm ảnh chụp một phần nào đó của thân thể mình có liên quan đến bài thơ.
 
Trong lá thư ngỏ mời các bạn thơ tham gia cuộc chơi, Nguyễn Thị Thanh Bình viết:
 
“Những văn thi sĩ góp mặt sẽ toàn quyền chọn bất cứ phân vuông da thịt nào của đương sự và... đề thơ. Đầu, mình và tứ chi, cũng như mắt tai mũi miệng, chúng ta tha hồ phân mảnh... Một cuộc chơi mà các bạn có thể tưởng tượng chừng như ai đó hoặc trong những điên điên rồ rồ chính chúng ta đã phải tự phân thân cắt, chia, xẻ, bẻ... con người của mình trong những ngày này thành những mảnh vỡ Việt Nam. Thơ trình diễn ca cẩm múa may trước đám đông hay cư dân mạng theo hình thức này đều có thể mở ra những tiếp nhận mới mẻ, khá thích hợp với những nóng bỏng sôi động kịp thời của thời đại trong nhiều dòng chảy, nhiều hình ảnh thực thể của hôm nay, phải không quý bạn.”
 
Tiền Vệ sẽ lần lượt đăng những tác phẩm nhận được từ các bạn thơ tham gia cuộc chơi này.
 
Tiền Vệ
 
 
___________
 
 
thơ
NGUYỄN THỊ THANH BÌNH
 
 
 
 

Tự do đâu là khúc hát nửa vời

 
Đừng bắt tôi phải lập biên bản
bầy tội phạm ám hại từng ngày
rao giảng đặt bày
những trò hề công chính
ô, làm thế nào bọn họ cứ đồ mãi những lằn phấn
rồi rêu rao như thứ ân huệ xin-cho
trong những khoanh tròn tự do
lùn
 
nghĩ cho cùng cổ họng của thi sĩ đã thắt lại
không buồn nuốt thêm một sắc lệnh một thống hận
nuốt không xuống thì chỉ có trào ra mật xanh mật vàng mật đỏ
không lẽ chỉ có thể đớn đau, chửi thề đau đớn rồi là chết?
cũng chẳng sao khi bọn họ không hề muốn mặc nhiên công nhận
chúng tôi là thi sĩ bị trời đày xuống làm thơ cho một đất nước lận đận
một đất nước mà bao lâu rồi chỉ giỏi nhân danh tự do c.c.C
hay tự do như thứ dương-vật-buồn-thiu 71-69 kiểu bịt miệng khẩu dâm.com
ô, thì đành rằng trái tim của chúng tôi đã vô vàn thương tích tịch mịch
đập cùng nhịp đập huyền sử dân tộc thần thoại cổ tích
đã thế chúng tôi còn chỉ muốn vênh váo giấc mộng làm người
làm người Việt Nam như cha ông kiêu kỳ
chứ đâu thể là loài cầm thú mà sống chung hoài với “lũ” với đười ươi
 
đừng bắt tôi ca cẩm hát xẩm bài ca ấy
bài ca của người mù thương binh hát rong đầu đường xó chợ
người mù của những con mắt sáng linh hồn đau đáu
tiếng kêu khẩn thiết của loài ve tuyệt vọng
nơi một mùa hè nóng bỏng
đã ở cuối chân mây
những cánh chim đại bàng cũng vừa biệt khúc
                                                                         cùng biển động
những phím đàn rưng rức từng khúc đoạn
đã đến lúc những biến tấu của cơn đau đẻ cuối cùng
ré, cắt, xé, xẻ...
ngày nhả toàn phím tơ buồn rồi cũng qua đi mấy sợi chiều
ơi ngày qua rất vội những mỹ miều
tuổi trẻ thanh xuân chưa từng được sống
ơ hờ nhận lãnh thảm kịch này đến thảm kịch khác
sao không coi như là nguồn cơn
sấm sét
 
đừng, đừng bảo tôi rằng những vần(g) tự do phải được nẩy ra từ nơi xà khám (đành rằng thế)
ở nơi đây cũng chẳng còn gì ngoài những cánh đồng héo hắt
thế hệ của những con bò trơ xương chỉ biết gặm nỗi ngoan ngoãn
cũng đâu còn cả những miếng cỏ khô nhử làm mồi vẽ
mà hòng nhai lại mãi những lời sấm truyền
thôi thì cứ nhìn đường đi của những chú kiến lách ra khỏi những bầy đàn
để thấy được lòng nhẫn nại của con người cũng chỉ có giới hạn
 
đừng nhắc tôi về một dấu chân
hồn tôi se lại từng hạt cát
chiếc vỏ ốc giữ được gió thần kỳ nhất
đã chừng như bị thuỷ hoàng giở phép thảo khấu mà chôn cất
dưới lòng một đại dương tàn độc bí hiểm rồi quên khuấy mất
tôi cũng đã lỡ
khi không
bọt trắng cùng giấc mơ sóng
 
ơi, đừng bắt tôi nhớ về những giấc mộng
giấc mộng của một con người đâu đã kịp hé nụ
đã bị tên vô đạo cấy sẵn thứ vi khuẩn sợ hãi
làm triệt sản những mầm mống gây mơ
sáng choàng mắt thức dậy chỉ còn thấy
niềm tin bỏ đi khóc đầy
mặt gối
những siêu-anh-hùng có một thời ra ngõ gặp
bây giờ dẫu nằm mơ thì cả giấc mơ cũng đã bị đánh cắp
và cũng chỉ thấy những siêu-anh-gỗ
 
đừng sầu giùm tôi những bông hoa
rụng
quá khứ, vườn ký ức lẫm liệt
những hàng cây mùa thu ngậm ngùi tưởng tiếc
cách mạng thi ca, cách mạng 25 tháng 10 trưng cầu dân ý truất phế Bảo Đại
truất phế ngay những hư hao tàn rụi thiên tai mùa đông
cho thơm biếc mấy nụ mong ước xuân hồng
ơi, lũ ong ngày cũ sao chẳng về hút nhụy sum vầy mùa trông
gió vẫn tròn môi tích tụ nẻo gió
mây vẫn qua cầu giăng giăng nẻo mây
lá vẫn bay... bay... bay...
khuất giữa chiều hôm
mấy đường viễn mộng
 
đừng bắt tôi hát thứ phiên bản ấy
khi chỉ là khúc hát nửa vời
nhạc đời đã tắt
suối cạn lòng tin trong rừng già
phím chùng tơ dây mệt lả
đêm, ai về
hèn mọn thẹn thùng với trăng
khuyết một lời thề
chết dưới ăn năn.
 
 
 
-----------------
Bài liên quan:
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Bông đỏ là máu / Bông vàng là huyết tương / Bông xanh màu mắt nông dân dõi theo giá xăng dầu / Bông tím hoen hoen công nhân tức tưởi thực phẩm lên / Bông ngũ sắc tung toé trên trời...
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Tôi vẫn có thể thích hoa hồng / Cũng như thích một cái búa / Nhưng tôi không ngửi được thứ chữ nghĩa màu mè riêu cua đỏm dáng trí tuệ và đỉnh cao của những kẻ muốn vượt thời gian và không gian / Khi chúng ta bị bóp cổ / Tôi cần một cái búa và những cây đinh / Đóng vào hiện tại và bước đi...
 
[Chủ đề: “Phơi Mình Đề Thơ Đòi Tự Do”] Thôi mà. / Thối má. / Má thúi. // Má thối cho tôi / Cả cuộc đời. / (Mà.) // Mẹ Việt Nam, lăng / Mạ Diệt Nam. Chợt thấy / Mợ Giao Chỉ, tui toe toét, / Xoa xoa dạ dày...
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021