thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
vài ý nghĩ rời buổi sáng
 
buổi sáng điều gì đã mở trong đầu anh
nỗi đau xót xao xuyến
những bất trắc chập chùng
của đời sống tuyệt vọng không cùng
phải chúng ta không thể nói với nhau trong bóng tối
một điều gì đó bi đát
sau lần hồi sinh đau khổ
như con chim sẻ trong bẫy lưới
nghẹn tắc lời thảm thương
 
bi kịch của tình ta
bi kịch của đời ta
em hãy nói đi
nói thật nhiều trong cơn tủi nhục vô bờ của óc não đã điên cuồng những dòng nghĩ xám
những dòng nghĩ xám cho em
những dòng xanh xao của mây
của sương của khói của tương lai mịt mùng ảm đạm
phải mở lại cánh cửa đã khép của đời mình
dù gì anh cũng đã nói
dù gì em cũng đã nghe
một lần để rồi không bao giờ có được cơn bối rối
và sẽ chẳng làm sao anh nhớ nổi
thứ ngôn ngữ thần kỳ của tim anh trỗi dậy bây giờ
dù vậy anh vẫn cảm nhận được khối tâm thức mù xanh của đời anh ủ rũ
như anh vẫn nói bằng ngôn ngữ bình thường của ngày khi anh ngủ
thứ ngôn ngữ sám hối
cho một hồn vô tội
để ăn năn một lần
ăn năn ngàn lần
sự lỡ dở của đời anh
lặng ngắm đôi cánh rộng đẹp tuyệt vời của tâm hồn em
anh đã đứng sững trong nhiều buổi chiều êm
trái tim ướt sũng phiền muộn
quá khứ những thương tích rất mềm
xô về lũ cuốn
 
thật tình ta phải nói với nhau tất cả những gì ta phải nói trước giờ biệt ly
hay chẳng nói được gì
cuộc tình ta như bong bóng nước
trong cơn mưa rào mùa hạ
bao lần anh đã đánh vỡ
bao lần anh làm dang dở
để nuôi buồn gợi tủi thương đau
để những buổi sáng rất đẹp như sáng nay trở thành những mầm sầu
nở đầy hoa máu lỡ
 
hỡi em yêu dấu
có thể anh sẽ không nói được gì nữa đâu vì tấ cả mọi điều trái tim anh một lần đã nói
trong buổi chiều khờ dại
yêu em
bây giờ tất cả đã xa
rất xa
âm thầm
anh khó thể nói gì hơn nữa
trong tận cùng hữu hạn của thời gian
trong tận cùng chiều kích của không gian
bên kia biên giới của đau thương rạng rỡ
rất man di một hạnh phúc điêu tàn
đã ôm siết đời anh bỏ ngỏ
vùng biển nhớ mênh mông
hồn nát tan hoang
 
bây giờ anh bắt đầu nhớ lại đời anh
tìm lại thời gian đã mất
bằng ký ức tàn tật
thật tội nghiệp cho ký ức anh
ngu ngơ toàn khoai sắn
anh chắc đã hỏng thật đời mình
khi không biết nên khởi đầu nghĩ lại đời mình ở điểm mốc nào cho tiện
có thể từ lúc gặp em
từ lúc biết và yêu em
từ lúc thấy cuộc tình mình sẽ như hơi thở lỡ
như đời anh lỡ dở
với đường đi nhiều ngõ rẽ phân ly
hay từ lúc anh biết rung cảm khi ngồi nghe biển hát
trong một đêm rất sâu
ngày rất xưa
sóng đã ru dỗ anh như người tình rất nồng nàn
bằng ngôn ngữ rất nồng nàn
kết hợp bởi gió sóng biển và hàng dương thật dài chạy trên bờ cát
một lần hay nhiều lần
anh không nhớ nữa
anh đã ngủ say trên bờ cát như ngày thơ ấu cũ
dưới ánh trăng thật vàng
lung linh ánh sáng nhiệm mầu giữa sóng
với tình yêu thuần khiết của trăng sao
 
anh nên bắt đầu như thế nào cho tiện
giữa dòng hồi tưởng đen rời rã
 
hay từ lúc anh bắt đầu viết những lời thơ ngô nghê
ca tụng một ánh mắt bờ môi suối tóc vu vơ
anh chợt gặp một nơi nào đó
sân trường
góc phố
công viên
trước giáo đường vào giờ lễ tất
trong chuyến bus vội vàng buổi chiều rất chật
tất cả là như thế
 
anh nên khởi đầu như thế nào cho tiện
hay sau lần anh thiếp ngất
tưởng sẽ chết thật
khi viên đạn đồng phá vỡ ngực anh
như trái phá của tình người bùng nổ
thời phá sản tình thương
với những trái tim lạnh lùng
giỡn đùa trên xác chết
 
anh nên bắt đầu như thế nào cho tiện
với tâm thức hoài không mở cửa
trải một lần trong đời anh hoá thú
dẫu lòng thừa nhân tính cũng hư hao
bởi tim óc đã hùa nhau tự tử
khi đói khát triền miên chế ngự
giết đời anh dần bằng sắn khoai hư
dao đói khát mạnh hơn lửa dữ
hành hạ anh tàn nhẫn kiếp lao lung
cả ký ức không tìm đâu vết cũ
làm sao anh nhớ nổi em đây
trong đau đớn đã khô cằn nước mắt
bao bất trắc đã khơi nguồn sự thật
nhịp tim nào đập vỡ vô luân
 
em yêu dấu
anh đã nhớ lại anh từ nhiều chặng của đời
nhưng không biết nên khởi đầu như thế nào cho tiện
khi oán thù siết mãi thương đau
 
hay anh khởi đầu đời bằng tiếng hát em
ồ nhỉ
sao anh không khởi đầu đời bằng tiếng hát em
tiếng hát mang mang tâm cảm của một hồ ưu uất
cuốn đời anh hoài trong bước lưu vong
không thể khác hơn ngôn ngữ bỏng lòng
bằng tiếng hát của lời thơ phẫn nộ
đã băng hoại từ khi biển nhớ
từ phút đời tất tả xa nhau
từ lúc ngọn phân ly cháy ngời rực lửa
đốt lòng anh buốt rát thâu đêm
không thể đau thương chỉ có một lần
khi anh chỉ một đời để sống
và tủi nhớ cả trời mây lồng lộng
nhánh sầu ôm ngày tháng hân hoan
anh sẽ theo cánh gió rất ngoan
ru tình lỡ của đời anh thảm đạm
không hối tiếc dẫu vạn chiều hoài cảm
tuổi đời ta tai hoạ những ngày đông
nguyền rủa hồn anh đã mất những mai hồng
mắt u ám với mầu tươi của nắng
sụp đổ rồi mộng rất xanh xưa.
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021