thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đi tìm trái tim đã mất

 

 

ĐI TÌM TRÁI TIM ĐÃ MẤT

 

Ở núi, mọi người, trong đó có tôi, thường ngủ dậy rất muộn. Những ngày cuối đông, núi Chư Mang quàng thêm một tấm khăn màu sương ẩm ướt. Tôi trùm thêm một lớp chăn nữa, luồn cả hai cánh tay vào dưới đầu, tôi ngủ nướng, nằm cong cong. Tôi đã định không kể tiếp chuyện này, đã định khăn gói ra đi, như một chiếc lá, như một câu thơ, hay như một cơn gió thoảng. Tôi đến đây đã lâu, đã thấy nôn nao. Có những buổi sáng mùa đông, hé mắt nhìn lên núi, thấy mây giăng lạnh buốt, lòng buồn rũ rượi. Con ngựa bị giam cầm đang bồn chồn gõ móng trong tim. À mà không, nó gõ móng trong ngực buốt, bởi tôi không còn tim nữa. Tim mất rồi, thật đấy!

Đã có người vào đây đánh cắp trái tim tôi, vào một ngày xa xôi nào đó không còn nhớ nữa. Sau một lần ngủ dậy, đưa tay lên ngực trái, thấy trống rỗng hoang liêu, tôi biết ngay... Biết, nhưng đành bất lực. Nhỏ nhoi lắm, cuộc sống của con người dưới bàn tay sắp đặt của Thượng Đế, của những đấng quyền năng sáng suốt hoặc mù loà. Tôi cố gắng thở nhanh gấp đôi người thường, để đủ hơi sức lấp đầy khoảng trống ấy, nếu không, làm sao mà sống tiếp?

Bạn đã từng sống với một khoảng trống trong ngực chưa? Sống như thế cũng không phải hoàn toàn là nhức nhối, mà có khi cũng dịu ngọt, có khi cũng đê mê. Tôi ngửa cổ uống một hơi đánh ực ly rượu thật ngon, nghe vị nồng nàn chảy trong khoảng trống vô biên nơi ngực trái, như dòng sông cuộn xoáy yêu thương. Khà!

Trên những con đường đã quen, không cần phải nhìn trước ngó sau, tôi vẫn có thể bước đều. Nhưng kể từ khi tim mải miết đi xa, tôi không còn giữ được thăng bằng, dáng tôi đi như cổ thụ nghiêng trong gió lốc, trong bão tố chênh vênh. Rồi trong những giấc mơ không đầu không cuối, tôi thấy tim mình đang đập ở một nơi xa xôi đầy băng giá. Bên cạnh tim là một đôi mắt biếc, xanh như một giấc mơ. Tôi nói: “Xa vạn dặm, có lạnh không?” Cả hai không trả lời. Tôi đứng nhìn, như vợ nhìn chồng, như mẹ nhìn con, như hi vọng đứng nhìn hi vọng, bất lực tựa hồ ta nhìn thấy một giấc chiêm bao hay một cơn ác mộng. Rồi tôi đưa tay ra, định níu lấy, nhưng không tài nào chạm vào được trái tim của mình, đôi mắt của mình. Trong giấc mơ, tôi nghe tiếng gió gào, tuyết lở, mà thương. Tôi im lặng, nghiêng nghiêng đi ngược chiều gió thổi, về với vỉa hè, với bóng đêm, với hơi rượu nồng nàn.

? thì mất trái tim, làm sao mà đòi lại được? Chỉ còn một cách thôi, chính tôi phải đi tìm. Không còn có tim, tôi đi như một gã hành khất mù loà nơi chân trời góc bể, con đường nào cũng dẫn đến chơi vơi. Có những buổi chiều, trong lồng ngực âm vang những nhịp đập của ký ức, có nắng tinh khôi, có lá hoa mơn mởn. Có những nửa đêm, nghe cơ thể mình vắng lặng tiếng cười, xung quanh lạnh cóng như nằm trong căn hầm ướp xác. Có những ban mai, dõi mắt nhìn theo một dáng hình thân thuộc, chờ một cánh chim chở mắt biếc quay về...

Trên những chặng đường lang thang tìm lại chính mình, tôi có gặp một người cùng cảnh ngộ. Tôi hỏi: “Này, với lồng ngực trống rỗng, sao ngươi vẫn vui cười được, tài thế?” Người ấy nằm ngửa, cười như đắc đạo từ kiếp trước, không nói không rằng. Nụ cười nằm nguyên trên gương mặt trơn nhẫy, bóng láng như nặn bằng sáp ong. Xung quanh, mọi người đứng xem, ngưỡng mộ, kính cẩn. Tôi gào lên: “Có gì hay ho đâu mà các người bu lại xem? Ông ta không có tim, thật đấy, mở mắt mà nhìn đi!”

Tất nhiên là không ai tin tôi hết. Đêm xuống, tôi lại lang thang...

Khuya khoắt, tôi trèo lên một cành cây ngủ tạm, như một chú chim đại bàng mình đầy thương tích. Lũ rắn rết bò qua, lũ chó sói đi qua cười khành khạch, hỏi, giọng chứa chan thương hại, nhạo báng: “Ngủ như thế mà cũng gọi là ngủ ư!” Tôi im, giả vờ không nghe không biết. Từ bữa mất tim đến giờ, tôi chưa có đêm nào ngon giấc. Những giấc mơ chao đảo lắc lư trong gió, trong sương.

Những buổi sớm mai nắng loà đầu ngọn thác, tôi mệt mỏi ngồi nhìn lũ cá rong chơi. Thác đang cuộn trào, thấy tôi, liền dừng lại hỏi: “Này, hay là để ta cho mượn tạm một trái tim?” Ừ, thì thử xem sao! Thác cúi xuống lượm dưới chân một hòn đá cuội trắng phau, hình dáng tương tự một trái tim dâu bể. Tôi đặt nó vào lồng ngực và đi. Thác gọi với theo: “Nếu cần, hãy giữ lấy, không cần trả lại.” Tiếng cười hào phóng cất lên tiễn bước.

Bây giờ, trong lồng ngực này là đá, nặng trĩu, câm nín, lạnh băng hoặc phừng phừng lửa cháy, tôi sẽ không kể nữa. Bây giờ, tôi vẫn đi, từng bước một, cho đến hết cuộc đời...

 

 

-------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021