tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
Từ Cù Huy Hà Vũ đến Ngô Bảo Châu: đâu là “sự can đảm của trí thức”?  [đối thoại]

 

Bài viết của Bùi Văn Phú, “Từ Cù Huy Hà Vũ đến Ngô Bảo Châu: sự can đảm của trí thức”, có đưa ra một số nhận dịnh đúng đắn, nhưng cũng có những lập luận khá vụng về và mâu thuẫn. Riêng cái đầu bài là một cú ghép rất khiên cưỡng của hai mẫu người khác hẳn nhau vào cùng một định nghĩa về “sự can đảm của trí thức”.

Trước hết, xin trích những nhận định đúng đắn của ông Phú:

“Dưới chế độ độc tài đảng trị như ở Việt Nam hiện nay, hành động của Luật sư Vũ là can đảm và bản án dành cho ông một lần nữa cho thấy Hà Nội không chấp nhận có những chính kiến bất đồng.”
 
“Nhà nước dù muốn mời gọi trí thức đóng góp khả năng vào việc xây dựng quốc gia, nhưng tuyệt đối không chấp nhận trí thức bàn luận đến những vấn đề chính trị, không cho trí thức phát biểu chính kiến độc lập.”
 

Những nhận định trên thì hiển nhiên là đúng, và có rất nhiều người lâu nay đã nói như thế, vậy khỏi cần bàn thêm.

Tiếp theo, xin trích những lập luận khá vụng về của ông Phú:

Giáo sư Ngô Bảo Châu nhận định: “Với những gì xảy ra gần đây, ông [tức Luật sư Cù Huy Hà Vũ] thể hiện mình như một con người không tầm thường.” Giáo sư đưa ra những giả thiết dẫn đến vụ xử trong đó có khả năng “ông quan tòa sợ phải đối mặt với những lý lẽ của ông Vũ.”
 
Bài viết rất ngắn nhưng cũng đủ để nói lên nhận định quán triệt của ông về lãnh đạo Việt Nam đương thời. Điều ngạc nhiên là chỉ ít hôm sau Giáo sư Ngô Bảo Châu quyết định đóng blog với lí do: “Bây giờ là thời điểm để dừng lại và suy nghĩ.”
 

Ngô Bảo Châu đổ hết trách nhiệm trong vụ xử án phi công lý đó cho cá nhân “ông quan tòa”, xem ông quan tòa là kẻ “sợ phải đối mặt với những lý lẽ của ông Vũ”, là “cẩu thả”, là “muốn làm nhanh cho xong việc”, rồi ông Châu đề nghị “chuyển ông chánh án sang công tác khác, phù hợp hơn”. Thế thì ông Châu đã đem cá nhân ông quan tòa ra mà đập bờ đập bụi để tránh tiếng xấu giùm cho chế độ, chứ đâu phải là ông Châu đã “nhận định quán triệt” về “lãnh đạo Việt Nam đương thời” như ông Phú nói. Ông quan tòa đó là tay sai của chế độ chứ đâu có phải là “lãnh đạo Việt Nam đương thời”. Mà trong toàn bài viết của ông Châu cũng không hề có một chữ nào dám phê phán “lãnh đạo đương thời”. Không biết vì sao ông Phú lại kiếm ở đâu ra cái ý này rồi ghép vào để nâng tầm ông Châu lên thêm một chút làm gì vậy!

Giả như ông Châu đã cam đảm “nói lên nhận định quán triệt của ông về lãnh đạo Việt Nam đương thời” (như ông Phú tưởng tượng), thì ông Châu đâu phải vội vã đóng blog lại với lí do: “Bây giờ là thời điểm để dừng lại và suy nghĩ.” Đã nói “quán triệt” rồi mà sao lại còn phải hối hả “dừng lại và suy nghĩ”?

Ông Phú có lẽ mến mộ tài năng toán học của ông Châu nên cố phong cho ông Châu cái đức tính “can đảm” mà ông Châu không có chăng? Nhưng nếu quả vậy thì quá cảm tính.

Ông Châu nói “Bám theo lề là việc của con cừu, không phải việc của con người tự do”, thì ông Phú cho đó là “phát biểu đầy dũng khí của một trí thức”! Nói cái câu ví von chung chung đó ở trên blog riêng của mình thì có gì mà “dũng khí của trí thức”? Ngay cả bất kỳ ai ở Việt Nam công khai nói câu đó thì cũng chẳng có con ma công an nào đến bất giam cả.

Dám nói công khai ở một sự kiện quốc tế quan trọng như bài diễn từ của Bùi Chát thì mới đáng gọi là dũng khí của trí thức. Nói xong, Bùi Chát vẫn trở về nước dù chắc chắn đã biết trước là sẽ bị bắt. Khi bị bắt rồi thì Bùi Chát vẫn không hề đóng blog câm mồm. Vậy không phải là dũng khí của trí thức sao mà không thấy ông Phú có một chữ nào nhắc đến ông Bùi Chát!

Ông Phú còn tự mâu thuẫn hơn nữa khi viết:

Sự việc Giáo sư Ngô Bảo Châu đóng blog của ông có lẽ cũng nằm trong sự đe doạ của Hà Nội liên quan đến những phát biểu chính trị của ông về Luật sư Cù Huy Hà Vũ. Vì uy tín quốc tế của giáo sư mà Hà Nội không thể sách nhiễu hay bắt giam ông.

Vừa tán dương ông Châu là “đầy dũng khí của một trí thức”, ông Phú lại nói ông Châu đóng blog vì “có lẽ cũng nằm trong sự đe doạ của Hà Nội”. Thế là thế nào?

Nếu “vì uy tín quốc tế của giáo sư mà Hà Nội không thể sách nhiễu hay bắt giam ông”, thì Hà Nội đã “đe dọa” cách nào mà ông Châu đang “đầy dũng khí trí thức” thì bất thình lình phải hoảng hồn đóng blog để “dừng lại và suy nghĩ” như vậy? “Dũng khí” kiểu gì mà chưa có ai đe dọa thì đã chạy biến?

Gần đây nhất, bài viết “Về sự ngộ nhận của Giáo sư Ngô Bảo Châu” của kẻ ký tên Quý Thanh nào đó trên tờ Công an Nhân Dân ngày 10-5-2011 cũng không có một chút gì đe dọa, cùng lắm chỉ là những lời trách móc ông Châu nhẹ nhàng. Vậy thì ông Phú lấy cái gì để suy ra là ông Châu bị đe dọa?

Như đã viết trong bài Tài “thôi xao” chữ nghĩa “đặc biệt” của ông Ngô Bảo Châu, tôi thấy bài viết của ông Châu chứng tỏ thái độ đi hàng hai, một đằng cũng muốn làm ra vẻ trí thức không làm ngơ trước vụ xử ép Cù Huy Hà Vũ, một đằng lại sợ làm mất lòng chế độ, nên viết kiểu lập lờ nước đôi. Rốt cuộc thì đằng nào cũng có chút ít lấn cấn. Thấy phản ứng có chiều bất lợi, ông Châu đóng blog để “dừng lại và suy nghĩ”! Vậy thôi. Chẳng có gì là “dũng khí” cả.

Vậy thì cái đề bài “Từ Cù Huy Hà Vũ đến Ngô Bảo Châu: sự can đảm của trí thức“ của ông Phú quả là khiên cưỡng. Một trí thức dám công khai phản đối chế độ và đang chịu nằm trong tù với bản án nặng nề như ông Vũ, mà ghép chung với một trí thức vừa đang hưởng đủ thứ bổng lộc của chế độ, lại vừa ấp úng, rụt rè như ông Châu, thì cái chữ “can đảm” mà ông Phú dùng ở đây quả là khó hiểu.

 

 

------------------

Bài liên quan:

22.05.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Những nhận định tích cực của Giáo sư Ngô Bảo Châu về Luật sư Cù Huy Hà Vũ và tiêu cực về vụ án đưa đến việc tự đóng blog cho thấy nhà nước dù muốn mời gọi trí thức đóng góp khả năng vào việc xây dựng quốc gia, nhưng tuyệt đối không chấp nhận trí thức bàn luận đến những vấn đề chính trị, không cho trí thức phát biểu chính kiến độc lập... (...)
 
25.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Người bạn (...) bảo tôi rằng, không còn việc gì nữa hay sao mà lại viết những bài này, vì ông giáo Ngô cũng như mọi thường nhân thôi mà. Rất có thể ông Ngô sẽ trở về làm người đứng đầu một Bộ nào đó của nước Nam ta, như Bộ Giáo dục chẳng hạn, rồi thành phó Thủ tướng, rồi thành v.v... Thì xin có lời cuối rằng: Ấy là tại hạ cũng do vui tay mà gõ phím bình phẩm chơi về các Anh hùng, hoặc những người được “nghi” là Anh hùng, chứ có nói gì... những người không phải là anh hùng đâu... (...)
 
16.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Nhân giáo sư Ngô Bảo Châu nhắc đến Hector, Turnus, Kinh Kha là những vị anh hùng không hề sợ hãi khi phải đối mặt với số phận của mình, xin được “luận” tiếp về Anh hùng & Anh hèn, là để không khí bớt nặng, chứ không dám đôi co với ai cả... (...)
 
15.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... “Miếng da cừu” giúp anh chàng họ Ngô thoả mãn tất cả những gì anh mơ ước nhưng bù lại, nó sẽ nhỏ dần đi, và tương ứng với việc “linh hồn tươi đẹp” của anh sẽ “ngắn” dần đi... (...)
 
14.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Vụ án Cù Huy Hà Vũ, màn tạm kéo xuống, để lại một loạt vỹ thanh kỳ dị mà kỳ dị nhất có lẽ là khởi đi từ lời tuyên bố rất nặng chất “Bố Già, khệnh khạng”, phách lối, lên gân và phủ nhận người khác (ở đây là ông Cù Huy Hà Vũ), của một nhà Toán Học Lý Thuyết lừng lẫy, GS Ngô Bảo Châu... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Tiếng nói của một nhà khoa học xuất sắc bao giờ cũng gây ảnh hưởng cho nên anh ta phải hết sức cẩn trọng khi phát ngôn. Nếu anh ta cảm thấy sợ hãi thì tốt nhất anh ta nên giữ im lặng, thay vì anh ta nói mơ hồ, tròng tréo, nước đôi. Còn khi một nhà khoa học xuất sắc mà lại sẵn sàng nói theo ý muốn của chế độ để mưu cầu đặc quyền đặc lợi thì anh ta đã trở thành một kẻ làm đĩ chính trị mất rồi... (...)
 
13.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... ... Ông Ngô Bảo Châu là một nhà khoa học xuất sắc / nên ông ta có thể trông gà hoá cuốc. // Ông Ngô Bảo Châu là một nhà khoa học xuất sắc / nên ông ta có thể nhìn độc tài thấy tự do. // Ông Ngô Bảo Châu là một nhà khoa học xuất sắc / nên ông ta có thể ngửi mùi cộng sản ra mùi dân chủ... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Ông Ngô Bảo Châu là một nhân vật nổi tiếng. Lời nói của một người có tiếng tăm có ảnh hướng nếu không rất to thì cũng không quá nhỏ. Ông Ngô Bảo Châu là một nhà khoa học/toán học nhưng ông ta đã không đứng bên ngoài/bên trên chính trị, mà đã nhảy vào/nhảy ra tự viết một bài về một vấn đề nóng bỏng để phê bình/chỉ trích một cá nhân đang bị giam cầm... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Cái chế độ — những “ông chủ” của “bầy cẩu thả” suốt ngày ra rả là chế độ “Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý, Nhân dân làm chủ” — phải chăng tồn tại được, phần lớn là do “những con cẩu thả” này bảo vệ?! Vậy thì, mình xin hỏi, khi phát biểu rằng: “Không thể lấy sự cẩu thả... làm phương pháp bảo vệ chế độ”, giáo sư toán học họ Ngô có “đánh lạc hướng” độc giả không?... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Về vụ luật sư Cù Huy Hà Vũ, giáo sư họ Ngô có những phát biểu “cẩn [bảo] trọng” là do ông nghĩ thế, thấy cần nói thế thì nói thế; sao lại muốn ông phải nghĩ và nói như các vị, rồi lại còn chẻ câu bẻ chữ của ông? Thì cũng như các ông Nguyễn Hữu Liêm, Đỗ Kh, Nguyễn Cao Kỳ,... đấy; hằng ngày hít thở không khí văn minh, dân chủ, chẳng phải tự kiểm duyệt, chẳng bị theo dõi, nhắc nhở gì, vậy mà vẫn viết, nói những điều khiến người ta chỉ lướt qua đã thấy ngay các ông ấy yêu tổ quốc Việt Nam XHCN đến nhường nào... (...)
 
12.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Những phát biểu của giáo sư Ngô Bảo Châu không có tính cách bao trùm lên tất cả, nghĩa là ông chỉ nói một mặt nào đó của sự việc nhưng những điều ông nói không sai. Những mặt còn lại chúng ta phải tự tính toán, loại suy ra… nói chung, phải tự hiểu ngầm... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Đọc bài của ông Đào Hiếu phê bình Ngô Bảo Châu, tôi cảm thấy một cái mùi gì quen quen, thum thủm. À đúng rồi, đó là mùi của câu: “Yêu nước tức là yêu chủ nghĩa xã hội”. Có điều, nó đã biến thành “Yêu nước tức là yêu Cù Huy Hà Vũ”. Hèn chi, ngửi thấy liền... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Đọc các bài đối thoại gần đây Sương bé bự tui rất dzui nên ôm bụng bự (không phải bầu tâm sự kỷ niệm của chàng đâu nhe) cười hehehe, hihihi. Nhưng thương các tác giả thì bé tui chỉ thương “một” mà thương cái ông toán tài thì bé này thương tới “mười”... (...)
 
11.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Thực sự khi mới đọc những lời “bình luận” của ông Ngô Bào Châu tôi cũng muốn bỏ qua cho ông ta và tôi đã đi tản bộ ngoài bờ sông để quên đi những điều nhảm nhí, nhưng có một cái gì đó, đúng ra là có một cái mùi gì đó nó cứ phảng phất trong không khí, ban đầu tôi tưởng đó là thứ mùi do nước thải từ cái xóm nhà bên kia sông chảy xuống sông... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Tôi không thấy Ngô Bảo Châu “ngây thơ về mặt chính trị” chút xíu nào hết. Một người ngây thơ chính trị thì nghĩ sao nói vậy chớ không có cái khéo léo lòng vòng, lấp la lấp lửng như trong bài viết của ông Châu. Ông Châu đặc biệt có tài “thôi xao” chữ nghĩa. Ông dùng cái tài này phải nói là cực khéo trong bài viết... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Theo tôi, anh Châu đã đứng trên góc độ quan sát của một người tham dự phiên tòa chỉ chứng kiến những xử sự/điều hành của quan tòa mà không để ý đến những lý do/động cơ/mục đích ẩn đằng sau những hành xử đó của quan tòa... (...)
 
10.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Trong đoạn video phát trên truyền hình Hà Nội khi những người công an vội vã đưa ông Vũ, tay bị còng, ra xe sau khi phiên toà kết thúc, tôi còn thấy ông Vũ mỉm cười. Những vụ xử án kiểu cóc nhái, chuột túi như thế này diễn ra liên miên tại Việt Nam thường làm tôi tủi hổ. Vậy mà phiên toà kangaroo lần này lại khiến tôi cảm thấy tự hào, vì Việt Nam vẫn còn những người như ông Cù Huy Hà Vũ. Như thế có nghĩa là đất nước này sẽ có ngày được hưởng Dân Chủ - Tự Do thực sự. Phiên toà xử tiến sĩ luật khoa Cù Huy Hà Vũ dường như đã cho thấy cái ngày đó đang tới gần. “Những con sói sẽ ngừng hú và sẽ chỉ còn tiếng hát của vầng trăng”... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Về việc so sánh ông Cù Huy Hà Vũ với nhân vật Kinh Kha, tôi thấy giáo sư không nên cao đạo khuyên nhủ tôi hay độc giả ở đây về những cái gọi là ẩn ý và biểu tượng. Xin thưa, bất kỳ kẻ có đôi chút chữ nghĩa đều thấy trong sự so sánh lệch lạc này ẩn chứa không ít xúc xiểm. Một đằng là kẻ trí, trong tinh thần đấu tranh bất bạo lực. Một đằng là võ biền, chém giết có từ trong máu, thế nên cái chết là kết quả tất yếu... (...)
 
09.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Và, ông giáo sư họ Ngô có biết: nếu ngày xưa “dân gian” nước Việt ta có câu thành ngữ “bụng bảo dạ” để chỉ sự tự suy nghĩ và “nghiền ngẫm cho mình”, thì ngày nay, sau khi đọc những gì ông phát biểu, “thiên hạ” đã kháo ầm với nhau câu thành ngữ mới là “ngô bảo nghê” để chỉ cái sự “ăn nói ngô nghê” rồi đấy!... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Thưa ông Nguyễn Tường An, cám ơn ông đã vẽ giùm chân dung cho tôi, tuy nhiên vẫn còn những nét chưa được khách quan lắm... (...)
 
08.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Thứ công lý ấy đáng để anh nhổ toẹt vào mặt chúng, đáng để thế giới gọi là man rợ. Trên bãi bùn sình của thứ công lý thối tha nhầy nhụa ruồi bu kiến đậu ấy, bản án của anh đã nhú lên những búp sen, những nụ lài. Chỉ chờ giờ để nở... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Giáo sư cũng muốn làm một hành động gì đó để đánh bóng lại cái tên tuổi của mình đã phần nào bị hoen xỉn. Nhưng viết thế nào để vừa khen Cù Huy Hà Vũ (ra vẻ mình cũng là trí thức am hiểu và chính trực) nhưng cũng không được mất lòng đồng chí Nguyễn Tấn Dũng (là người vừa tặng nhà tặng chức cho mình)? Và kết quả là bài viết «Về sự sợ hãi»... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Sau khi đọc bài “Về sự sợ hãi” của giáo sư Ngô Bảo Châu, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng rất kết câu này: “không thể lấy sự cẩu thả và sự sợ hãi làm phương pháp bảo vệ chế độ”. Thủ tướng cũng hoàn toàn nhất trí với giáo sư NBC về việc “chuyển ông chánh án sang công tác khác, phù hợp hơn”... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Chúng ta đã “biết tỏng” cái “nước CHXHCN Việt Nam” là như thế nào rồi! “Nói mãi” mà làm gì, “khổ lắm”, phải không các bạn?! Đó là chẳng qua mình “dài dòng” như thế là muốn nói lên cái ý “mạt vận” của những “thằng cha” và “thằng con” của “nhà cu nặng cụ Ồ” đó thôi!... (...)
 
06.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Không phải cái gọi là dân chủ nào cũng hội đủ các đặc điểm nêu trên. Bởi vậy, trên thế giới mới có dân chủ thật và dân chủ giả (pseudodemocracy). Dưới các nền dân chủ giả, dân chúng cũng được phát phiếu đi bầu. Nhưng họ chỉ được bầu những người đã được ai đó lựa chọn sẵn. Và họ hoàn toàn không kiểm soát được hai điều mà, trên nguyên tắc, họ cần và có quyền kiểm soát: ... (...)
 
03.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Đưa Cù Huy Hà Vũ ra xét xử, bất cứ lời phát biểu nào tại tòa, từ phía công tố đến phía biện hộ, đều làm nổi bật lên tính chất thiếu dân chủ và khát vọng tự do ở Việt Nam: Chúng trở thành những lời buộc tội chế độ. Hãy tưởng tượng cảnh Cù Huy Hà Vũ và các luật sư của ông biện hộ cho lập trường đòi cắt bỏ điều 4 trong Hiến Pháp Việt Nam. Họ sẽ nói gì? Bất kể lý lẽ của họ như thế nào, một quan điểm như thế, khi được phát biểu công khai, cũng trở thành một đe dọa hãi hùng cho chính quyền... (...)
 
02.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Tôi vẫn tin rằng Nguyễn Tiến Trung, Lê Công Định là những anh hùng. Và dù kết quả cuối cùng ra sao, Cù Huy Hà Vũ vẫn là một anh hùng... Và hy vọng tài năng của họ sẽ góp phần dựng lại nước Việt Nam thời hậu Cộng sản... (...)
 
01.04.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Chỉ còn hai ngày ngắn ngủi nữa vụ án quan trọng này, nếu không có gì thay đổi vào phút chót, sẽ được đem ra xét xử. Với tất cả lòng tôn trọng ông Hà Vũ cùng các thành viên quả cảm của đại gia đình ông, tôi thật tình chưa muốn thưa chuyện lại với bạn đọc Xyz vào thời điểm này... (...)
 
31.03.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Trước khi là một anh hùng hay một anh hèn, họ (cũng như tất cả chúng ta) cũng (chỉ) là một con người. Tôi đã và sẽ còn yêu quí tất cả các anh chị ấy, dù có xẩy ra như thế nào... (...)
 
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Qua hai vị, tôi mong tiếng nói của tôi đến được Cù Huy Hà Vũ, cầu mong được thấy ở ông trước toà (!) một thái độ điềm tĩnh nhưng bất khuất của một ngươi đang truy cầu công lý cho dân tộc, một thái độ “dũng mãnh như những con sư tử đang cười vang, bước tới, đi lên trong ánh hoàng hôn đỏ rực thiêu cháy làm tán tác hết những loài diều quạ của đất nước...” (...)
 
25.03.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Được hỏi tại sao, thì mấy chả trả lời rằng những hoa ấy trông “phản cảm” lắm! Được hỏi thêm, việc đặt hoa tặng như thế có gì không hợp pháp, thì vẫn mấy chú lính “tam phủ” ấy vênh váo nói rằng “Nhân dân phản ảnh như vậy thì chúng tôi làm. Nhân dân còn tín nhiệm thì chúng tôi còn làm...” (...)
 
24.03.2011
[NHÂN QUYỀN & NGỤC TÙ] ... Thành Hồ phố lặng im hơi / Đường khuya khách mỏi lê đôi gót sầu / Bịt bùng thép lưới giăng mau / Anh toan yên ngủ họ chầu chực vây / Lòng anh thẳng tựa cây ngay / Trăm cơn ác mộng về quây gầm giường / Mà anh vẫn cứ bình thường / Ngoài kia súng ống còng đương sắp chờ... (...)
 
20.01.2010
[CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI] ... Nghe tin quân Nguyên vượt qua biên giới tấn công Việt Nam, chiếm hết đảo này sang đảo khác, lòng Hoài văn hầu Trần Quốc Toản nóng như lửa đốt. Khi biết tin vua triệu tập cuộc hội nghị ở Bình Than, chưa kịp ăn uống gì cả, Trần Quốc Toản chụp lấy trái cam trên bàn rồi nhảy lên ngựa phóng như bay đến dự... (...)
 
[VĂN CHƯƠNG & CUỘC SỐNG] ... Sau khi bài thơ “Tôi biết ơn những người vấp ngã” của nhà thơ Nguyễn Tôn Hiệt được nhà phê bình văn học Nguyễn Hưng Quốc giới thiệu trên blog của Đài VOA, rất nhiều trang web đã tiếp ứng và phổ biến rộng rãi... Đồng thời có một số độc giả đã viết những vần thơ cảm tác, và đặc biệt, nhạc sĩ Trần Chí Phúc ở San Jose, California, đã phổ soạn bài thơ này thành ca khúc... (...)
 
02.01.2010
[CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI] ... Tôi thích nhất là thái độ của nhà thơ Nguyễn Tôn Hiệt. Trong bài “Tôi biết ơn những người vấp ngã”, ông đưa ra một cái nhìn nhân hậu và nhân bản, bày tỏ sự trân trọng đối với những người từng dũng cảm lên tiếng chống lại tội ác ngay cả những khi họ bị vấp ngã... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021