tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
dẫn nhập | nhận định | tác phẩm | thảo luận |
danh mục chuyên đề
Chiếc bóng | Sau buổi chiều  [chuyên đề  TRUYỆN CỰC NGẮN]

 

 

 

CHIẾC BÓNG

 

Ở Seattle có một họa sỹ chuyên vẽ chân dung, sống cô độc trong một chung cư rẻ tiền. Tình cờ, ông hay tin người thiếu nữ ở căn hộ bên cạnh đang bị căn bệnh hiểm nghèo, chẳng còn sống được bao lâu. Cảm xúc trước nét đẹp buồn của cô, ông đề nghị vẽ cho cô một bức chân dung để lưu lại mai sau. Trong thời gian vẽ, ông giúp cô khuây khoả bằng cách kể chuyện cuộc đời thăng trầm của ông cho cô nghe. Hai người bắt đầu có cảm giác gần gũi nhau hơn, thì người thiếu nữ qua đời.

Bức tranh còn dang dở. Ông vận dụng hết trí nhớ và tưởng tượng, cũng không thể vẽ xong đôi bàn chân thon nhỏ tuyệt vời của cô. Tuyệt vọng, ông đành treo bức tranh dang dở trên bức tường trong phòng ngủ. Một đêm, ngà ngà trong men rượu say, ông thấy người thiếu nữ hiện về, không có đôi bàn chân để chạm đất. Cô nói: “Em không có chân, nên chẳng thể đi đâu được, chỉ quanh quẩn mãi bên ông!”

Cuộc đời ông từ ấy về sau lẫn lộn giữa say và tỉnh, giữa mộng và thực. Mang nặng mặc cảm đã làm một điều gì đó sai lầm, khiến người thiếu nữ không thể siêu thoát được, ông ngơ ngẩn lang thang khắp nơi. Năm tháng qua đi, chân mòn gối mỏi, ông vẫn không thể tìm thấy một người mẫu có đôi chân tương tự như đôi chân của cô. Nên người thiếu nữ vẫn trở về vào những đêm ông say tuý luý, chân hỏng trên mặt đất, miệng lầm thầm lời trách móc: “Em không có chân, nên chẳng thể đi đâu được, chỉ quanh quẩn mãi bên ông!”

Bây giờ, nếu bạn có dịp ghé ngang thành phố Seattle ở góc tây bắc của nước Mỹ, bạn sẽ gặp người họa sỹ đó. Ông thường lang thang trên con đường Broadway, con đường nổi tiếng của dân bụi đời và những kẻ lập dị. Hai tay trịnh trọng ôm một khung tranh, đôi mắt ông ngẩn ngơ nhìn vào từng đôi chân của khách bộ hành qua lại, như tìm kiếm điều gì. Nếu hôm nào trời nắng, thật nắng, bạn sẽ khám phá ra một điều rất lạ lùng: ông họa sỹ lù khù, dở người ấy lại có một chiếc bóng mềm mại, dịu dàng của một người thiếu nữ!

 

*

 

Nhưng, có lẽ khó lòng mà bạn chứng kiến được việc lạ lùng ấy. Bởi Seattle ảm đạm quanh năm, mấy khi trời có nắng đâu...

 

________

 

 

 

SAU BUỔI CHIỀU

 

Khi anh thức giấc thì căn phòng đã ngập bóng tối. Anh gần như lạc hướng ở biên giới giữa ngủ và thức. Không gian và thời gian trộn trạo, nhập nhoà.

Cửa sổ để mở, hắt vào chút ánh sáng mầu nhung xanh của đêm mùa hè. Thứ bóng tối dễ chịu này đã từng làm bạn với anh một thời. Dạo đó, anh ưa ngồi trong bóng tối, nhìn trời đêm qua khung cửa mở, giữa hai ngón tay anh kẹp hững hờ một điếu thuốc, và anh mơ mộng về người đàn ông mình sẽ trở thành. Người đàn ông đó bây giờ là anh đây, nhưng chắc hẳn không giống như giấc mơ của anh thời mới lớn. Ai cũng để lại đâu đó một giấc mộng không thành.

Anh xoa tay trên mặt bàn tìm chiếc hộp quẹt của Cici. Ánh lửa vàng xanh bùng lên sau hai tiếng lách cách. Anh thắp cây nến đã cháy dở. Cici không ngồi trong bóng tối hoàn toàn như anh ngày xưa. Cô thường thắp lên một ngọn nến. Và, mỗi lần cô thắp nến, anh sẽ để cô một mình. Anh không chạm vào những giấc mơ của riêng cô.

Chiếc hộp quẹt nhỏ nhắn vẫn nằm trong tay anh, như muốn nhắc nhớ điều gì đó. Anh mơ hồ cảm thấy có gì khác lạ chung quanh. Giấc ngủ lưng chừng. Bóng tối. Chiếc hộp quẹt. Cây nến cháy dở... Anh đang lướt qua các hình ảnh để tìm ra điều khác lạ ấy. Dường như có gì bất thường lẩn khuất trong không gian. Im lặng quá thì phải. Mỗi người dù ngồi thật yên, không cử động, hay nói cười, vẫn phát đi một thứ sóng từ toả ra chung quanh. Anh chợt nhận ra Cici không có mặt trong ngôi nhà. Lúc ấy là hai giờ đêm.

Đêm chỉ còn một nửa, nhưng vẫn còn quá dài. Anh lần xuống bếp định pha một ly cà phê, nhưng thật kỳ lạ, anh không tìm thấy hũ cà phê đâu cả. Anh trở lại sofa, cầm chiếc hộp quẹt lên, bật mở lách cách. Bàn tay mù loà của anh rút ra một điếu trong gói thuốc của Cici để trên bàn. Anh châm lửa, rít hơi thuốc đầu tiên thật dài. Khói thuốc ngây ngất đưa anh vào cơn mộng dữ. Thỉnh thoàng anh lại nằm mơ mình hút thuốc trở lại, và khi tỉnh dậy, anh cảm thấy nhẹ nhõm vì đó chỉ là giấc mơ. Anh thả lỏng người, trôi theo dòng khói trắng. Anh cứ trôi đi mãi...

 

*

 

Không biết anh có khác người hay không, nhưng anh có thể bị đánh thức bằng mùi vị. Anh mở mắt. Ánh sáng đầu ngày đã len vào phòng qua khung cửa mở. Trên bàn là tách cà phê đang bốc khói. Bên cạnh là chiếc hộp quẹt mầu bạch kim và cây nến cháy dở. Không có gói thuốc lá nào cả. Căn nhà vẫn im vắng, nhưng anh cảm nhận được những sóng từ đang phát ra từ một người thứ hai. Và, như để củng cố cảm nhận của anh, một giọng nói nhẹ nhàng đến từ phía sau: “Anh ngủ quên từ chiều qua đến giờ trên sofa.” Quyện theo giọng nói là một làn hương người quen thuộc — như cà phê, anh không thể thiếu mỗi ngày.

 
 
-----------------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021